Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Con Thỏ
2024-11-17 11:58:45
Cố Giác hỏi: "Cô nói thật sao?"
Sở Tương: “Đương nhiên là thật nhưng chuyện này yêu cầu anh phải nỗ lực, làm cho gia đình anh đồng ý hủy hôn ước. Còn về phía nhà tôi, tôi sẽ thuyết phục ba tôi.”
Cố Giác vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng: “Cô không lừa tôi chứ?”
Sở Tương mỉm cười nhẹ: “Ngày mai anh sẽ được thả ra khỏi đồn công an, coi như đây là thành ý của tôi đi.”
Không biết khi còn nhỏ Sở Tương đã để lại ấn tượng lớn đến mức nào nhưng Cố Giác vẫn nửa tin nửa ngờ trước thành ý của cô ấy. Dù sao, việc Sở Tương muốn cùng cậu hủy hôn ước cũng là điều tốt, Cố Giác cười: “Tốt thôi, hủy hôn ước, tôi mong còn chẳng được.”
Sở Tương không nán lại lâu vì mục đích lần này của cô chỉ là nói chuyện rõ ràng với Cố Giác. Khi rời khỏi đồn công an, cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Chỉ cần thoát khỏi mối tình phức tạp với cặp nam nữ chính, cô nghĩ cuộc sống sau này của mình sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Đứng trước cổng đồn công an, một cơn gió thổi qua khiến mắt cô hơi ngứa. Cô giơ tay lên xoa mắt, đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt. Hôm qua vì tranh cãi với Trần Uyển Nhu mà cô đã khóc rất nhiều khiến mí mắt hơi đỏ. Không biết có phải cô bị viêm mí mắt không, cô dự định sẽ đến bệnh viện kiểm tra sau.
Bên đường, một chiếc xe màu đen dừng lại. Trợ lý Doãn ngồi ghế trước cảm thông: “Sở tiểu thư lại khóc rồi, không biết nhị thiếu gia đã nói gì khó nghe với cô ấy.”
Người đàn ông ngồi ở ghế sau đang xem tài liệu trong tay, dù hôm nay là ngày nghỉ, anh vẫn không thể thảnh thơi. Nghe trợ lý nói, anh ngước mắt nhìn ra ngoài.
Từ xa, anh thấy một cô gái mặc váy hoa xanh lá đứng đơn độc. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa trông thật trẻ trung và năng động nhưng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đọng lại. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hiện rõ nét buồn bã mà đứng đó trông thật đáng thương.
Trợ lý Doãn còn cảm thán: “Sở tiểu thư tình cảm thật sâu đậm với nhị thiếu gia.”
Thật ra, Cố Hành không nghĩ Cố Giác có điểm gì khiến người ta phải yêu sâu đậm như vậy. Suy cho cùng, có lẽ Sở Tương chỉ là một cô gái đắm chìm trong tình yêu. Nhưng dù sao, điều đó cũng không phải là xấu bởi với đầu óc đơn giản như vậy, cô ấy và Cố Giác chỉ biết làm khổ lẫn nhau và sẽ không gây thêm rắc rối bên ngoài.
Đây chính là lý do mà Cố Hành nghĩ Sở Tương và Cố Giác thực sự rất hợp nhau.
Sở Tương không nhận ra chiếc xe bên đường là của Cố gia . Khi cô đến gần, cửa sổ xe mở ra, trợ lý Doãn chào hỏi: “Chào Sở tiểu thư.”
Sở Tương dừng bước: “Chào trợ lý Doãn.”
Trợ lý Doãn nói: “Hôm nay là cuối tuần, tôi và Cố tổng đến đây để đưa quần áo cho nhị thiếu gia, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Sở Tương quay đầu lại nhìn phía sau.
Cửa kính hạ xuống, Cố Hành với khuôn mặt điển trai, vẻ ngoài trầm tĩnh, cất tiếng: "Sở tiểu thư."
Sở Tương chỉ có thể lễ phép nở một nụ cười: "Cố tiên sinh."
Lần này không có Trần Uyển Nhu nên cô không cần phải diễn chỉ dám tuân thủ lễ nghi mà gọi anh là "Cố tiên sinh."
Ánh mắt Cố Hành khẽ rời đi, anh có thể thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, cũng biết những ngày qua cô đã khóc bao nhiêu vì Cố Giác mà đôi mắt cô ấy cứ luôn đỏ ngầu, ươn ướt, tràn đầy uất ức.
Điều này khiến anh nhớ đến con thỏ mắt đỏ mà anh từng nuôi khi còn nhỏ. Đáng tiếc là sau đó, con thỏ ấy lại chết trong ổ chó.
Sở Tương: “Đương nhiên là thật nhưng chuyện này yêu cầu anh phải nỗ lực, làm cho gia đình anh đồng ý hủy hôn ước. Còn về phía nhà tôi, tôi sẽ thuyết phục ba tôi.”
Cố Giác vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng: “Cô không lừa tôi chứ?”
Sở Tương mỉm cười nhẹ: “Ngày mai anh sẽ được thả ra khỏi đồn công an, coi như đây là thành ý của tôi đi.”
Không biết khi còn nhỏ Sở Tương đã để lại ấn tượng lớn đến mức nào nhưng Cố Giác vẫn nửa tin nửa ngờ trước thành ý của cô ấy. Dù sao, việc Sở Tương muốn cùng cậu hủy hôn ước cũng là điều tốt, Cố Giác cười: “Tốt thôi, hủy hôn ước, tôi mong còn chẳng được.”
Sở Tương không nán lại lâu vì mục đích lần này của cô chỉ là nói chuyện rõ ràng với Cố Giác. Khi rời khỏi đồn công an, cô cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Chỉ cần thoát khỏi mối tình phức tạp với cặp nam nữ chính, cô nghĩ cuộc sống sau này của mình sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Đứng trước cổng đồn công an, một cơn gió thổi qua khiến mắt cô hơi ngứa. Cô giơ tay lên xoa mắt, đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt. Hôm qua vì tranh cãi với Trần Uyển Nhu mà cô đã khóc rất nhiều khiến mí mắt hơi đỏ. Không biết có phải cô bị viêm mí mắt không, cô dự định sẽ đến bệnh viện kiểm tra sau.
Bên đường, một chiếc xe màu đen dừng lại. Trợ lý Doãn ngồi ghế trước cảm thông: “Sở tiểu thư lại khóc rồi, không biết nhị thiếu gia đã nói gì khó nghe với cô ấy.”
Người đàn ông ngồi ở ghế sau đang xem tài liệu trong tay, dù hôm nay là ngày nghỉ, anh vẫn không thể thảnh thơi. Nghe trợ lý nói, anh ngước mắt nhìn ra ngoài.
Từ xa, anh thấy một cô gái mặc váy hoa xanh lá đứng đơn độc. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa trông thật trẻ trung và năng động nhưng đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đọng lại. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy hiện rõ nét buồn bã mà đứng đó trông thật đáng thương.
Trợ lý Doãn còn cảm thán: “Sở tiểu thư tình cảm thật sâu đậm với nhị thiếu gia.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra, Cố Hành không nghĩ Cố Giác có điểm gì khiến người ta phải yêu sâu đậm như vậy. Suy cho cùng, có lẽ Sở Tương chỉ là một cô gái đắm chìm trong tình yêu. Nhưng dù sao, điều đó cũng không phải là xấu bởi với đầu óc đơn giản như vậy, cô ấy và Cố Giác chỉ biết làm khổ lẫn nhau và sẽ không gây thêm rắc rối bên ngoài.
Đây chính là lý do mà Cố Hành nghĩ Sở Tương và Cố Giác thực sự rất hợp nhau.
Sở Tương không nhận ra chiếc xe bên đường là của Cố gia . Khi cô đến gần, cửa sổ xe mở ra, trợ lý Doãn chào hỏi: “Chào Sở tiểu thư.”
Sở Tương dừng bước: “Chào trợ lý Doãn.”
Trợ lý Doãn nói: “Hôm nay là cuối tuần, tôi và Cố tổng đến đây để đưa quần áo cho nhị thiếu gia, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Sở Tương quay đầu lại nhìn phía sau.
Cửa kính hạ xuống, Cố Hành với khuôn mặt điển trai, vẻ ngoài trầm tĩnh, cất tiếng: "Sở tiểu thư."
Sở Tương chỉ có thể lễ phép nở một nụ cười: "Cố tiên sinh."
Lần này không có Trần Uyển Nhu nên cô không cần phải diễn chỉ dám tuân thủ lễ nghi mà gọi anh là "Cố tiên sinh."
Ánh mắt Cố Hành khẽ rời đi, anh có thể thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, cũng biết những ngày qua cô đã khóc bao nhiêu vì Cố Giác mà đôi mắt cô ấy cứ luôn đỏ ngầu, ươn ướt, tràn đầy uất ức.
Điều này khiến anh nhớ đến con thỏ mắt đỏ mà anh từng nuôi khi còn nhỏ. Đáng tiếc là sau đó, con thỏ ấy lại chết trong ổ chó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro