Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Đưa Cố Mẫu Trở...
2024-11-17 11:58:45
Cánh cửa vẫn chưa mở nhưng có thể nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ vọng ra từ trong phòng.
Nếu là một người thông minh chắc chắn sẽ biết khi nhìn thấy một phụ nữ đang khóc thì nên tránh ra, vì phụ nữ khi khóc rất ít khi nói lý lẽ.
Cố Hành liếc nhìn trợ lý Doãn.
Trợ lý Doãn buộc phải căng da đầu gõ cửa, vừa chạm vào cửa thì cánh cửa dễ dàng mở ra, hóa ra cửa chỉ khép hờ chứ không khóa. Khi cánh cửa mở ra, tiếng khóc trong phòng vang lên rõ ràng hơn.
Trần Uyển Nhu đang khóc lóc như hoa lê trong mưa, trông còn yếu đuối hơn cả Lâm Đại Ngọc trông thật sự là đáng thương. Thấy có người đứng ở cửa, bà ta lập tức đứng dậy khóc nức nở mà chạy đến, "A Hành!"
Trần Uyển Nhu nắm lấy cánh tay của Cố Hành như thể chỉ có như vậy mới giúp bà ta trụ vững không ngã xuống. Bà vừa khóc vừa hỏi: "A Hành, sao con lại đến đây?"
Hai mắt Trần Uyển Nhu ngập nước mắt. Mặc dù bà đã có tuổi nhưng nhờ chăm sóc tốt nên trông bà chỉ như người ở độ tuổi 30. Bà ta nhìn đứa con trai của mình với đôi mắt đẫm lệ, từ đáy mắt hiện lên sự e dè như sợ làm Cố Hành tức giận.
Cố Hành cúi xuống nhìn Trần Uyển Nhu đang nắm lấy tay mình khiến ống tay áo của anh đã bị nhăn lại vài phần. Cố Hành vốn là người cẩn thận và tỉ mỉ nên đồ trên người anh lúc nào cũng được giữ sạch sẽ. Nhưng vết nhăn trên ống tay áo này như một vệt mực nhỏ trên tờ giấy trắng, đặc biệt gây chú ý.
Trợ lý Doãn thầm nghĩ không ổn, ông chủ của anh có chút bị ám ảnh cưỡng chế, mặc dù Trần Uyển Nhu là mẹ của anh ta nên ông chủ chắc sẽ không làm điều gì quá đáng với mẹ mình nhưng nếu tâm trạng của ông chủ xấu đi thì người phải chịu khổ lại là anh ta.
Trợ lý Doãn tiến lên vài bước "Cố phu nhân, xin bà đừng lo lắng, có gì chúng ta cứ từ từ nói chuyện."
Trợ lý Doãn định gỡ tay của Trần Uyển Nhu ra nhưng không thất lễ đối với Cố phu nhân nhưng chưa kịp làm gì thì một người khác bước tới.
Sở Tương cũng nắm lấy cánh tay còn lại của Cố Hành, cô cũng khóc thút thít: "Cố đại ca, phải làm sao bây giờ? Cố bá mẫu bị bệnh nặng như vậy!"
Bây giờ, cả hai ống tay áo của Cố Hành đều bị nhăn lại vì bị nắm chặt.
Anh im lặng, không nói gì.
Trợ lý Doãn run rẩy đưa tay ra: "Sở tiểu thư, có gì cứ bình tĩnh nói, không cần động tay..."
Chưa kể, Sở Tương có quen Cố Hành đến mức gọi anh là "Cố đại ca" sao!
Bên kia, Trần Uyển Nhu lại bật khóc "Ta chỉ là nghĩ đến thằng Cố Giác lười biếng không biết phấn đấu, liền tức giận vô cùng. Tất cả là do ta không dạy dỗ nó tốt, liên lụy đến các con. A Hành, con đừng lo cho mẹ, bác sĩ chỉ bảo mẹ suy nghĩ quá nhiều, chỉ là bệnh vặt thôi. Mẹ từ từ sẽ khỏe lại, con đừng vì mẹ mà ảnh hưởng công việc..."
Sau khi biết Cố Giác gặp rắc rối, Trần Uyển Nhu đã gọi vô số cuộc điện thoại cho Cố Hành nhưng anh không nghe máy nhưng bà không nghĩ rằng Cố Hành sẽ xuất hiện ở đây.
Trần Uyển Nhu thật sự là một người mẹ từ bi, vừa không muốn từ bỏ đứa con nhỏ, vừa không muốn gây thêm phiền toái cho con trai lớn. Với vai trò một người mẹ, bà thật sự đang chịu đựng rất nhiều đau khổ, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm động.
Huống chi là con cái của bà?
Tuy nhiên, Cố Hành lại rút tay bị Sở Tương nắm ra trước, sau đó mới gỡ tay của mẹ anh ra. Anh vuốt phẳng những nếp nhăn trên ống tay áo, sắc mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì quan trọng, giống như mọi thứ chỉ là phủi bụi trên người mà thôi.
Trợ lý Doãn thầm nghĩ: Ông chủ hiện tại chắc chắn đang rất khó chịu.
Cố Hành nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con biết mẹ rất buồn vì hành vi sai trái của Cố Giác nhưng mẹ là người hiểu lý lẽ. Đến xin lỗi Sở tiểu thư là điều cần thiết."
Trần Uyển Nhu che miệng khóc nức nở: “A Hành, lòng mẹ thật sự rất cảm thấy có lỗi với A Tương nên mẹ đến đây cũng vì sợ A Tương suy nghĩ nhiều. Dù gì A Tương và Cố Giác cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai đứa rất tốt. Giờ đây, người chịu đau khổ nhất phải là A Tương mới đúng. Cố Giác hiện tại đang bị tạm giữ tại đồn công an, việc cậu ấy bị trừng phạt cũng là điều cần thiết. Nhưng dù thế nào, sau này Cố Giác và A Tương vẫn sẽ kết hôn, nếu trong lòng hai đứa còn khúc mắc thì không tốt chút nào. A Tương vào nhà chúng tôi không thể để chịu khổ được…”
Nếu là một người thông minh chắc chắn sẽ biết khi nhìn thấy một phụ nữ đang khóc thì nên tránh ra, vì phụ nữ khi khóc rất ít khi nói lý lẽ.
Cố Hành liếc nhìn trợ lý Doãn.
Trợ lý Doãn buộc phải căng da đầu gõ cửa, vừa chạm vào cửa thì cánh cửa dễ dàng mở ra, hóa ra cửa chỉ khép hờ chứ không khóa. Khi cánh cửa mở ra, tiếng khóc trong phòng vang lên rõ ràng hơn.
Trần Uyển Nhu đang khóc lóc như hoa lê trong mưa, trông còn yếu đuối hơn cả Lâm Đại Ngọc trông thật sự là đáng thương. Thấy có người đứng ở cửa, bà ta lập tức đứng dậy khóc nức nở mà chạy đến, "A Hành!"
Trần Uyển Nhu nắm lấy cánh tay của Cố Hành như thể chỉ có như vậy mới giúp bà ta trụ vững không ngã xuống. Bà vừa khóc vừa hỏi: "A Hành, sao con lại đến đây?"
Hai mắt Trần Uyển Nhu ngập nước mắt. Mặc dù bà đã có tuổi nhưng nhờ chăm sóc tốt nên trông bà chỉ như người ở độ tuổi 30. Bà ta nhìn đứa con trai của mình với đôi mắt đẫm lệ, từ đáy mắt hiện lên sự e dè như sợ làm Cố Hành tức giận.
Cố Hành cúi xuống nhìn Trần Uyển Nhu đang nắm lấy tay mình khiến ống tay áo của anh đã bị nhăn lại vài phần. Cố Hành vốn là người cẩn thận và tỉ mỉ nên đồ trên người anh lúc nào cũng được giữ sạch sẽ. Nhưng vết nhăn trên ống tay áo này như một vệt mực nhỏ trên tờ giấy trắng, đặc biệt gây chú ý.
Trợ lý Doãn thầm nghĩ không ổn, ông chủ của anh có chút bị ám ảnh cưỡng chế, mặc dù Trần Uyển Nhu là mẹ của anh ta nên ông chủ chắc sẽ không làm điều gì quá đáng với mẹ mình nhưng nếu tâm trạng của ông chủ xấu đi thì người phải chịu khổ lại là anh ta.
Trợ lý Doãn tiến lên vài bước "Cố phu nhân, xin bà đừng lo lắng, có gì chúng ta cứ từ từ nói chuyện."
Trợ lý Doãn định gỡ tay của Trần Uyển Nhu ra nhưng không thất lễ đối với Cố phu nhân nhưng chưa kịp làm gì thì một người khác bước tới.
Sở Tương cũng nắm lấy cánh tay còn lại của Cố Hành, cô cũng khóc thút thít: "Cố đại ca, phải làm sao bây giờ? Cố bá mẫu bị bệnh nặng như vậy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ, cả hai ống tay áo của Cố Hành đều bị nhăn lại vì bị nắm chặt.
Anh im lặng, không nói gì.
Trợ lý Doãn run rẩy đưa tay ra: "Sở tiểu thư, có gì cứ bình tĩnh nói, không cần động tay..."
Chưa kể, Sở Tương có quen Cố Hành đến mức gọi anh là "Cố đại ca" sao!
Bên kia, Trần Uyển Nhu lại bật khóc "Ta chỉ là nghĩ đến thằng Cố Giác lười biếng không biết phấn đấu, liền tức giận vô cùng. Tất cả là do ta không dạy dỗ nó tốt, liên lụy đến các con. A Hành, con đừng lo cho mẹ, bác sĩ chỉ bảo mẹ suy nghĩ quá nhiều, chỉ là bệnh vặt thôi. Mẹ từ từ sẽ khỏe lại, con đừng vì mẹ mà ảnh hưởng công việc..."
Sau khi biết Cố Giác gặp rắc rối, Trần Uyển Nhu đã gọi vô số cuộc điện thoại cho Cố Hành nhưng anh không nghe máy nhưng bà không nghĩ rằng Cố Hành sẽ xuất hiện ở đây.
Trần Uyển Nhu thật sự là một người mẹ từ bi, vừa không muốn từ bỏ đứa con nhỏ, vừa không muốn gây thêm phiền toái cho con trai lớn. Với vai trò một người mẹ, bà thật sự đang chịu đựng rất nhiều đau khổ, bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm động.
Huống chi là con cái của bà?
Tuy nhiên, Cố Hành lại rút tay bị Sở Tương nắm ra trước, sau đó mới gỡ tay của mẹ anh ra. Anh vuốt phẳng những nếp nhăn trên ống tay áo, sắc mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì quan trọng, giống như mọi thứ chỉ là phủi bụi trên người mà thôi.
Trợ lý Doãn thầm nghĩ: Ông chủ hiện tại chắc chắn đang rất khó chịu.
Cố Hành nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con biết mẹ rất buồn vì hành vi sai trái của Cố Giác nhưng mẹ là người hiểu lý lẽ. Đến xin lỗi Sở tiểu thư là điều cần thiết."
Trần Uyển Nhu che miệng khóc nức nở: “A Hành, lòng mẹ thật sự rất cảm thấy có lỗi với A Tương nên mẹ đến đây cũng vì sợ A Tương suy nghĩ nhiều. Dù gì A Tương và Cố Giác cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai đứa rất tốt. Giờ đây, người chịu đau khổ nhất phải là A Tương mới đúng. Cố Giác hiện tại đang bị tạm giữ tại đồn công an, việc cậu ấy bị trừng phạt cũng là điều cần thiết. Nhưng dù thế nào, sau này Cố Giác và A Tương vẫn sẽ kết hôn, nếu trong lòng hai đứa còn khúc mắc thì không tốt chút nào. A Tương vào nhà chúng tôi không thể để chịu khổ được…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro