Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Một Phần Nhỏ
2024-11-17 11:58:45
Hôm nay là thứ bảy, Doãn trợ lý và con gái đã hẹn đi công viên giải trí nên Cố Hành không để Doãn trợ lý lái xe chở mình nữa mà bảo anh ta về trước.
Hiện tại đã là 12 giờ hai mươi, Cố Hành không có cảm giác đói bụng. Anh luôn sống theo từng bước một, kể cả khi ra ngoài ăn cũng có thói quen đến những cửa hàng quen thuộc. Nhưng hôm nay, trước khi rời đi, Doãn trợ lý đã nhiệt tình giới thiệu một quán ăn mới mở.
Cố Hành là người có thói quen sinh hoạt rất ổn định nhưng vì lời đề xuất của Doãn trợ lý nên hôm nay anh đã quyết định ghé vào quán ăn mà anh ta giới thiệu.
Sở Tương ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đang thưởng thức bánh kem bơ, vị ngọt của bơ tan trong miệng khiến cô hạnh phúc nheo lại mắt. Trước những món ngọt này, cô cảm thấy mọi sự bực bội đều tan biến.
Quán ăn mới không chỉ phục vụ bữa chính mà còn có đồ ngọt được làm ngay tại chỗ với mức giá ưu đãi nên rất đông khách. Thường thì người đến đây đa phần là đi cùng bạn bè hoặc người yêu. Nhưng Sở Tương, với vẻ đẹp của mình, lại một mình ngồi ở cửa sổ nên dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Khi Cố Hành bước vào quán, ánh mắt anh lập tức dừng lại ở Sở Tương, cô gái đang ngồi bên cửa sổ.
Sở Tương vừa đưa muỗng bánh kem lên miệng thì bắt gặp ánh mắt của Cố Hành khiến cô ngẩn ra. Không rõ vì sao, cô nhanh chóng buông muỗng, ngồi thẳng lưng và nở một nụ cười chào hỏi về phía anh.
Thế nên lúc này, Cố Hành không thể nào giả vờ như không nhìn thấy cô.
Anh tiến lại ngồi đối diện cô và khách sáo nói: “Hôm nay tôi mời cô.”
Sở Tương không tranh cãi, thực ra lúc này cô rất ngại ngùng.
Cố Hành đưa cho cô một chiếc khăn giấy.
Sở Tương chợt nhận ra mà tiếp nhận khăn giấy để lau khóe miệng đang dính bơ của mình và ngại ngùng cười: “Khi tâm trạng không tốt, tôi lại thích ăn những thứ này. Đôi khi mặc dù bụng đã no nhưng vẫn không cưỡng lại được việc muốn ăn thêm.”
Cố Hành nhìn qua bàn ăn.
Trên bàn có một khối bánh rừng đen, một khối Tiramisu, một phần bánh kem vuông, hai cái Tuyết Mị Nương và nửa khối pizza.
Đó mà gọi là ăn “một chút” sao?
Sở Tương cảm thấy ngại, nói: “Tôi chỉ gọi một phần nhỏ. Cố tiên sinh muốn ăn gì không? Nếu không, để tôi mời anh nhé.”
À, thì ra chỉ là một phần nhỏ thôi.
Cố Hành bình tĩnh thu hồi ánh mắt nhẹ nhàng nói: “Tôi lớn tuổi hơn cô nên không có lý gì để cô mời tôi cả.”
Hiện tại đã là 12 giờ hai mươi, Cố Hành không có cảm giác đói bụng. Anh luôn sống theo từng bước một, kể cả khi ra ngoài ăn cũng có thói quen đến những cửa hàng quen thuộc. Nhưng hôm nay, trước khi rời đi, Doãn trợ lý đã nhiệt tình giới thiệu một quán ăn mới mở.
Cố Hành là người có thói quen sinh hoạt rất ổn định nhưng vì lời đề xuất của Doãn trợ lý nên hôm nay anh đã quyết định ghé vào quán ăn mà anh ta giới thiệu.
Sở Tương ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ đang thưởng thức bánh kem bơ, vị ngọt của bơ tan trong miệng khiến cô hạnh phúc nheo lại mắt. Trước những món ngọt này, cô cảm thấy mọi sự bực bội đều tan biến.
Quán ăn mới không chỉ phục vụ bữa chính mà còn có đồ ngọt được làm ngay tại chỗ với mức giá ưu đãi nên rất đông khách. Thường thì người đến đây đa phần là đi cùng bạn bè hoặc người yêu. Nhưng Sở Tương, với vẻ đẹp của mình, lại một mình ngồi ở cửa sổ nên dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Khi Cố Hành bước vào quán, ánh mắt anh lập tức dừng lại ở Sở Tương, cô gái đang ngồi bên cửa sổ.
Sở Tương vừa đưa muỗng bánh kem lên miệng thì bắt gặp ánh mắt của Cố Hành khiến cô ngẩn ra. Không rõ vì sao, cô nhanh chóng buông muỗng, ngồi thẳng lưng và nở một nụ cười chào hỏi về phía anh.
Thế nên lúc này, Cố Hành không thể nào giả vờ như không nhìn thấy cô.
Anh tiến lại ngồi đối diện cô và khách sáo nói: “Hôm nay tôi mời cô.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Tương không tranh cãi, thực ra lúc này cô rất ngại ngùng.
Cố Hành đưa cho cô một chiếc khăn giấy.
Sở Tương chợt nhận ra mà tiếp nhận khăn giấy để lau khóe miệng đang dính bơ của mình và ngại ngùng cười: “Khi tâm trạng không tốt, tôi lại thích ăn những thứ này. Đôi khi mặc dù bụng đã no nhưng vẫn không cưỡng lại được việc muốn ăn thêm.”
Cố Hành nhìn qua bàn ăn.
Trên bàn có một khối bánh rừng đen, một khối Tiramisu, một phần bánh kem vuông, hai cái Tuyết Mị Nương và nửa khối pizza.
Đó mà gọi là ăn “một chút” sao?
Sở Tương cảm thấy ngại, nói: “Tôi chỉ gọi một phần nhỏ. Cố tiên sinh muốn ăn gì không? Nếu không, để tôi mời anh nhé.”
À, thì ra chỉ là một phần nhỏ thôi.
Cố Hành bình tĩnh thu hồi ánh mắt nhẹ nhàng nói: “Tôi lớn tuổi hơn cô nên không có lý gì để cô mời tôi cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro