Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Tôi Là Cố Hành
2024-11-17 11:58:45
Không phải như vậy sao?
Đôi mắt cô lại đỏ hoe.
Trợ lý Doãn khó xử nhìn về phía ông chủ: “Cố tổng, giờ phải làm thế nào?”
Cố Hành nhìn về phía cô gái đang ngồi trên ghế, trên mặt cô ấy hiện rõ vẻ mệt mỏi, khóe mắt nước mắt sắp rơi nhưng vẫn chưa rơi, dáng vẻ đáng thương này thật sự khiến người ta cảm thấy xót xa.
Anh ta bình tĩnh, không nói gì.
Thực ra, sau khi nghe những tin đồn vớ vẩn này, trợ lý Doãn cũng cảm thấy Cố nhị thiếu gia là một người khó chịu. Trợ lý Doãn đã xử lý nhiều chuyện phiền phức của Cố Giác, nhưng chưa bao giờ phải giải quyết chuyện liên quan đến việc làm phiền một cô gái.
Nếu dùng quyền thế của Cố gia để gây áp lực lên cô gái, thì… có vẻ không thể chấp nhận được.
Trợ lý Doãn là một người làm công nên vẫn có chút lương tâm.
Sở Tương nheo mắt, thực sự muốn ngủ, che miệng lại ngáp một cái liền cảm nhận được một bóng đen ở trước mặt.
Cô ngẩng mặt lên thì bắt gặp một người đàn ông.
Người đàn ông cao lớn, dáng vẻ thanh tú, mặt mày lạnh lùng đang mặc một bộ vest đen chỉnh tề càng làm nổi bật vóc dáng cao lớn và hoàn hảo của anh ta.
Anh ta chắc chắn là một người cẩn thận, nghiêm túc đến từng chi tiết, không chút qua loa. Chiếc áo sơ mi trắng dưới lớp áo khoác được cài cúc kín đáo, dường như để lộ ra một chút yết hầu dưới lớp da thịt cũng là một điều quá dễ dãi với người khác. Cũng chính vì thế, trên người anh ấy tỏa ra một luồng khí cấm dục mãnh liệt
Tự cao nhưng xa cách, trưởng thành và chín chắn.
Sở Tương khẽ chớp mắt, khóe mắt hơi đỏ, giọt nước mắt kia cuối cùng cũng tràn ra.
Cố Hành nhíu mày.
Sở Tương còn chưa nhận ra mình đã rơi nước mắt vì ngáp nên trong mắt người khác, cô trông như đang chịu đựng nỗi đau khổ của tình cảm. Cô cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, buông tay và hỏi: “Xin hỏi?”
Trợ lý Doãn vội vàng đi tới, đưa ra một tấm danh thiếp và nói: “Sở tiểu thư, tôi là Doãn An, người này chính là Cố tổng, cũng là anh trai của Cố nhị thiếu gia.”
Người đàn ông nói: “Tôi là Cố Hành.”
Sở Tương nhớ ra, Cố Hành là anh trai của Cố Giác.
Cô và Cố Giác là bạn thân từ nhỏ, thỉnh thoảng cũng đến chơi ở Cố gia. Tuy nhiên, Cố Hành hơn bọn họ bảy tám tuổi nên khi còn nhỏ anh ấy không cùng chơi với bọn họ. Khi Sở Tương và Cố Giác leo cây hay bắt cá, Cố Hành thường ở trong phòng học hành.
Sau này, khi trưởng thành, Sở Tương thỉnh thoảng cũng đến Cố gia vào dịp lễ Tết cùng trưởng bối, nhưng nếu Cố Hành không ở văn phòng thì anh ấy cũng ở tòa nhà của Cố lão gia tử, vì vậy cô càng ít có dịp tiếp xúc với Cố Hành.
Sở Tương không thích phải ngẩng cao đầu khi nói chuyện với người khác, cô đứng dậy nhưng ngay sau đó bởi vì phải giữ tư thế lâu, chân cô tê dại và cơ thể loạng choạng.
Cố Hành lùi một bước.
Doãn trợ lý nhanh chóng đỡ lấy Sở Tương, “Sở tiểu thư, cô không sao chứ?”
Sở Tương đứng thẳng người, cố gắng tỏ vẻ kiên cường nói: “Tôi chỉ… cảm thấy hơi khó chịu thôi.”
Thực sự là khó chịu.
Chân tê dại không thể không khó chịu sao?
Trợ lý Doãn thở dài trong lòng, Sở tiểu thư quả thật có tình cảm sâu sắc đối với nhị thiếu gia, trong lòng khó chịu như vậy đến mức không đứng nổi!
Đôi mắt cô lại đỏ hoe.
Trợ lý Doãn khó xử nhìn về phía ông chủ: “Cố tổng, giờ phải làm thế nào?”
Cố Hành nhìn về phía cô gái đang ngồi trên ghế, trên mặt cô ấy hiện rõ vẻ mệt mỏi, khóe mắt nước mắt sắp rơi nhưng vẫn chưa rơi, dáng vẻ đáng thương này thật sự khiến người ta cảm thấy xót xa.
Anh ta bình tĩnh, không nói gì.
Thực ra, sau khi nghe những tin đồn vớ vẩn này, trợ lý Doãn cũng cảm thấy Cố nhị thiếu gia là một người khó chịu. Trợ lý Doãn đã xử lý nhiều chuyện phiền phức của Cố Giác, nhưng chưa bao giờ phải giải quyết chuyện liên quan đến việc làm phiền một cô gái.
Nếu dùng quyền thế của Cố gia để gây áp lực lên cô gái, thì… có vẻ không thể chấp nhận được.
Trợ lý Doãn là một người làm công nên vẫn có chút lương tâm.
Sở Tương nheo mắt, thực sự muốn ngủ, che miệng lại ngáp một cái liền cảm nhận được một bóng đen ở trước mặt.
Cô ngẩng mặt lên thì bắt gặp một người đàn ông.
Người đàn ông cao lớn, dáng vẻ thanh tú, mặt mày lạnh lùng đang mặc một bộ vest đen chỉnh tề càng làm nổi bật vóc dáng cao lớn và hoàn hảo của anh ta.
Anh ta chắc chắn là một người cẩn thận, nghiêm túc đến từng chi tiết, không chút qua loa. Chiếc áo sơ mi trắng dưới lớp áo khoác được cài cúc kín đáo, dường như để lộ ra một chút yết hầu dưới lớp da thịt cũng là một điều quá dễ dãi với người khác. Cũng chính vì thế, trên người anh ấy tỏa ra một luồng khí cấm dục mãnh liệt
Tự cao nhưng xa cách, trưởng thành và chín chắn.
Sở Tương khẽ chớp mắt, khóe mắt hơi đỏ, giọt nước mắt kia cuối cùng cũng tràn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hành nhíu mày.
Sở Tương còn chưa nhận ra mình đã rơi nước mắt vì ngáp nên trong mắt người khác, cô trông như đang chịu đựng nỗi đau khổ của tình cảm. Cô cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, buông tay và hỏi: “Xin hỏi?”
Trợ lý Doãn vội vàng đi tới, đưa ra một tấm danh thiếp và nói: “Sở tiểu thư, tôi là Doãn An, người này chính là Cố tổng, cũng là anh trai của Cố nhị thiếu gia.”
Người đàn ông nói: “Tôi là Cố Hành.”
Sở Tương nhớ ra, Cố Hành là anh trai của Cố Giác.
Cô và Cố Giác là bạn thân từ nhỏ, thỉnh thoảng cũng đến chơi ở Cố gia. Tuy nhiên, Cố Hành hơn bọn họ bảy tám tuổi nên khi còn nhỏ anh ấy không cùng chơi với bọn họ. Khi Sở Tương và Cố Giác leo cây hay bắt cá, Cố Hành thường ở trong phòng học hành.
Sau này, khi trưởng thành, Sở Tương thỉnh thoảng cũng đến Cố gia vào dịp lễ Tết cùng trưởng bối, nhưng nếu Cố Hành không ở văn phòng thì anh ấy cũng ở tòa nhà của Cố lão gia tử, vì vậy cô càng ít có dịp tiếp xúc với Cố Hành.
Sở Tương không thích phải ngẩng cao đầu khi nói chuyện với người khác, cô đứng dậy nhưng ngay sau đó bởi vì phải giữ tư thế lâu, chân cô tê dại và cơ thể loạng choạng.
Cố Hành lùi một bước.
Doãn trợ lý nhanh chóng đỡ lấy Sở Tương, “Sở tiểu thư, cô không sao chứ?”
Sở Tương đứng thẳng người, cố gắng tỏ vẻ kiên cường nói: “Tôi chỉ… cảm thấy hơi khó chịu thôi.”
Thực sự là khó chịu.
Chân tê dại không thể không khó chịu sao?
Trợ lý Doãn thở dài trong lòng, Sở tiểu thư quả thật có tình cảm sâu sắc đối với nhị thiếu gia, trong lòng khó chịu như vậy đến mức không đứng nổi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro