Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Ức Hiếp Người (...
2024-11-17 11:58:45
Trần Uyển Nhu vội vàng chữa cháy: "Tương Tương chỉ vì bị em trai con làm cho tức giận nên mới nói như thế!"
Cố Giác cười khẩy: "Em không quan tâm cô ấy có bị tức giận hay không. Anh à, anh đừng bị cô ấy đánh lừa bởi vẻ ngoài hiền lành không tranh giành của cô ấy. Cô ấy cố tình dẫn mẹ đến cửa hàng của Tô Nhuyễn Nhuyễn làm khó cô ấy trước mặt bao nhiêu người. Cô ấy quá thâm hiểm…"
Chưa kịp nói hết câu, một chiếc ly bay thẳng vào trán Cố Giác rồi rơi xuống đất vỡ tan.
Cố Giác ôm lấy đầu, hai mắt lờ mờ. Một lúc sau, cơn đau mới bắt đầu ập đến khiến anh ta cảm thấy choáng váng.
Trần Uyển Nhu cũng ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó lập tức hét lên vội vàng đỡ lấy Cố Giác. Thấy trán Cố Giác sưng lên một cục bà quay sang quát Cố Hành: "Cố Hành, con đang làm gì đấy?"
Cố Hành thong thả rút một tờ khăn giấy lau tay với động tác vô cùng lịch lãm. Anh không thèm nhìn đến vẻ mặt giận dữ của mẹ chỉ thản nhiên nói: "Mẹ gọi con về đây chẳng phải để dạy dỗ nó sao?"
Trần Uyển Nhu lúc này thực sự hoảng loạn gần đây Cố Giác vừa bị người ta đập chai rượu vào đầu!
Bà vừa tức vừa lo lắng: "Cố Giác là em trai con, con không thể dạy dỗ em mình như thế!"
Bà lại quay sang nhìn con trai út với nước mắt lưng tròng: "Sao rồi, đau lắm không? Để mẹ gọi xe cấp cứu!"
Cố Giác dần hồi phục, tay vẫn ôm lấy trán đau nhói sắc mặt anh ta rất khó coi: "Anh à, em biết anh ghét em. Anh yên tâm, giờ em sẽ rời khỏi nhà sau này sẽ không làm phiền đến anh nữa."
Kể từ khi Cố Giác mười hai tuổi, Cố Hành chưa từng đánh em trai một lần nào nhưng đây là lần đầu tiên sau nhiều năm.
Trần Uyển Nhu nắm chặt tay Cố Giác không để anh ta rời đi, bà quay sang Cố Hành nói: "Con thật sự muốn để em trai con đi mới hài lòng sao?"
Đúng lúc đó, từ phía sân vườn bỗng vang lên tiếng động lớn.
Trần Uyển Nhu hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Cố Giác cũng chú ý đến tình hình bên ngoài, trong lòng anh ta dấy lên một linh cảm chẳng lành.
Cố Hành bình thản đáp: "Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là vài thứ trong gara bị đập phá thôi."
Sắc mặt Cố Giác cứng đờ, anh rất thích đua xe, những chiếc xe trong gara đều là báu vật của anh. Anh không kiềm chế nổi cơn giận: "Sao anh dám đập phá đồ của em!"
Cố Hành dám đánh cả Cố Giác, làm sao lại không dám phá hủy đồ của em trai?
Huống chi ——
Cố Hành nói: "Tiền trong nhà này đều do anh kiếm, những thứ em mua chẳng phải cũng từ tiền của anh sao?"
Cố Giác cười khẩy: "Em không quan tâm cô ấy có bị tức giận hay không. Anh à, anh đừng bị cô ấy đánh lừa bởi vẻ ngoài hiền lành không tranh giành của cô ấy. Cô ấy cố tình dẫn mẹ đến cửa hàng của Tô Nhuyễn Nhuyễn làm khó cô ấy trước mặt bao nhiêu người. Cô ấy quá thâm hiểm…"
Chưa kịp nói hết câu, một chiếc ly bay thẳng vào trán Cố Giác rồi rơi xuống đất vỡ tan.
Cố Giác ôm lấy đầu, hai mắt lờ mờ. Một lúc sau, cơn đau mới bắt đầu ập đến khiến anh ta cảm thấy choáng váng.
Trần Uyển Nhu cũng ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó lập tức hét lên vội vàng đỡ lấy Cố Giác. Thấy trán Cố Giác sưng lên một cục bà quay sang quát Cố Hành: "Cố Hành, con đang làm gì đấy?"
Cố Hành thong thả rút một tờ khăn giấy lau tay với động tác vô cùng lịch lãm. Anh không thèm nhìn đến vẻ mặt giận dữ của mẹ chỉ thản nhiên nói: "Mẹ gọi con về đây chẳng phải để dạy dỗ nó sao?"
Trần Uyển Nhu lúc này thực sự hoảng loạn gần đây Cố Giác vừa bị người ta đập chai rượu vào đầu!
Bà vừa tức vừa lo lắng: "Cố Giác là em trai con, con không thể dạy dỗ em mình như thế!"
Bà lại quay sang nhìn con trai út với nước mắt lưng tròng: "Sao rồi, đau lắm không? Để mẹ gọi xe cấp cứu!"
Cố Giác dần hồi phục, tay vẫn ôm lấy trán đau nhói sắc mặt anh ta rất khó coi: "Anh à, em biết anh ghét em. Anh yên tâm, giờ em sẽ rời khỏi nhà sau này sẽ không làm phiền đến anh nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể từ khi Cố Giác mười hai tuổi, Cố Hành chưa từng đánh em trai một lần nào nhưng đây là lần đầu tiên sau nhiều năm.
Trần Uyển Nhu nắm chặt tay Cố Giác không để anh ta rời đi, bà quay sang Cố Hành nói: "Con thật sự muốn để em trai con đi mới hài lòng sao?"
Đúng lúc đó, từ phía sân vườn bỗng vang lên tiếng động lớn.
Trần Uyển Nhu hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Cố Giác cũng chú ý đến tình hình bên ngoài, trong lòng anh ta dấy lên một linh cảm chẳng lành.
Cố Hành bình thản đáp: "Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là vài thứ trong gara bị đập phá thôi."
Sắc mặt Cố Giác cứng đờ, anh rất thích đua xe, những chiếc xe trong gara đều là báu vật của anh. Anh không kiềm chế nổi cơn giận: "Sao anh dám đập phá đồ của em!"
Cố Hành dám đánh cả Cố Giác, làm sao lại không dám phá hủy đồ của em trai?
Huống chi ——
Cố Hành nói: "Tiền trong nhà này đều do anh kiếm, những thứ em mua chẳng phải cũng từ tiền của anh sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro