Chương 12
Căng Dĩ
2024-10-09 18:58:02
Ngày hôm sau Thời Dư liền tung tăng nhảy nhót. Bởi vì hôm qua cô đã kiếm lời được 20 tinh tệ từ Lục Đông Ngôn, số tiền này đến cũng quá nhanh.
Ngay từ bé, theo lời bác sĩ cô đã là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Sinh vật không biết tên đột nhiên xâm chiếm, đến giờ còn không thể xác định được phương thức xâm chiếm của đối phương. Nhưng có thể chắc chắn rằng chúng có một con đường ổn định dẫn tới Hải Lam tinh.
Tuy nhiên trải qua hai ba ngày, phạm vi bị xâm chiếm trên Hải Lam Tinh càng ngày càng mở rộng. Ban đầu quân đội đóng tại Hải Lam Tinh còn có thể dễ dàng đối phó với quái vật khổng lồ, nay lại bị ép đến mức chỉ có thể cố thủ tại nơi tị nạn.
Căn cứ trên mặt đất của Hải Lam Tinh căn bản không có cách liên hệ với trạm không gian của các tinh cầu khác, cũng không có cách nào xác định được những tinh cầu khác trong tinh hệ Thâm Lan Tinh có gặp tình trạng giống vậy hay không. Càng không có cách nào xác định được bên ngoài sẽ lên kế hoạch cứu viện như thế nào.
Trí não có tín hiệu bởi vì chỗ tị nạn đã chế tạo thiết bị liên lạc. Nhưng một khi đi ra khỏi nơi tị nạn, trí não sẽ bị mất liên lạc. Mỗi một nơi tị nạn đã thành một toà thành độc lập.
Tình huống có chút không ổn.
“Đây là lần kiểm tra cuối cùng của cô.” Phong Hiểu lấy ra một chiếc mũ giáp loại nhỏ.
Thời Dư ngoan ngoãn mang lên, rất nhanh sau đó, cô liền cảm thấy từ trên đỉnh mũ phát ra một tia ánh sáng đỏ, sau đó quét qua toàn thân Thời Dư, trên đầu cô lập tức xuất hiện một màn hình ảo, trên đó đều là các mục số liệu của thân thể cô.
Phong Hiểu ghi chép trên trí não, mới ghi được một nửa thì đột nhiên nơi tị nạn xảy ra chấn động mạnh, Thời Dư rất nhạy cảm đối với loại rung lắc này, cô liền đứng dậy khỏi giường mặc kệ Phong Hiểu ghi chép xong hay chưa.
Đồng thời ở giường bên cạnh, Lục Đông Ngôn cũng cảnh giác: “Xảy ra chuyện gì?”
Anh vừa mới dứt lời thì một trận rung lắc mạnh hơn nữa ập đến, cùng lúc đó tiếng còi cảnh báo vang lên dữ dội.
Phong Hiểu ngay lập tức phản ứng: “Không xong! Rất có thể là sinh vật không biết tên bắt đầu công kích nơi tị nạn!”
Mấy ngày này, phạm vi hoạt động của quân đội Hải Lam Tinh không ngừng thu hẹp lại, lúc đầu bọn họ còn có thể đi ra bên ngoài tìm kiếm những người sống sót. Tuy nhiên một hai ngày gần đây chỉ cần vừa đi ra liền sẽ bị những quái vật khổng lồ đó theo dõi, sau đó điên cuồng tấn công, rất nhiều người thậm chí còn bị chúng nó lôi ra khỏi khoang điều khiển và ăn thịt.
Ngay từ bé, theo lời bác sĩ cô đã là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Sinh vật không biết tên đột nhiên xâm chiếm, đến giờ còn không thể xác định được phương thức xâm chiếm của đối phương. Nhưng có thể chắc chắn rằng chúng có một con đường ổn định dẫn tới Hải Lam tinh.
Tuy nhiên trải qua hai ba ngày, phạm vi bị xâm chiếm trên Hải Lam Tinh càng ngày càng mở rộng. Ban đầu quân đội đóng tại Hải Lam Tinh còn có thể dễ dàng đối phó với quái vật khổng lồ, nay lại bị ép đến mức chỉ có thể cố thủ tại nơi tị nạn.
Căn cứ trên mặt đất của Hải Lam Tinh căn bản không có cách liên hệ với trạm không gian của các tinh cầu khác, cũng không có cách nào xác định được những tinh cầu khác trong tinh hệ Thâm Lan Tinh có gặp tình trạng giống vậy hay không. Càng không có cách nào xác định được bên ngoài sẽ lên kế hoạch cứu viện như thế nào.
Trí não có tín hiệu bởi vì chỗ tị nạn đã chế tạo thiết bị liên lạc. Nhưng một khi đi ra khỏi nơi tị nạn, trí não sẽ bị mất liên lạc. Mỗi một nơi tị nạn đã thành một toà thành độc lập.
Tình huống có chút không ổn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là lần kiểm tra cuối cùng của cô.” Phong Hiểu lấy ra một chiếc mũ giáp loại nhỏ.
Thời Dư ngoan ngoãn mang lên, rất nhanh sau đó, cô liền cảm thấy từ trên đỉnh mũ phát ra một tia ánh sáng đỏ, sau đó quét qua toàn thân Thời Dư, trên đầu cô lập tức xuất hiện một màn hình ảo, trên đó đều là các mục số liệu của thân thể cô.
Phong Hiểu ghi chép trên trí não, mới ghi được một nửa thì đột nhiên nơi tị nạn xảy ra chấn động mạnh, Thời Dư rất nhạy cảm đối với loại rung lắc này, cô liền đứng dậy khỏi giường mặc kệ Phong Hiểu ghi chép xong hay chưa.
Đồng thời ở giường bên cạnh, Lục Đông Ngôn cũng cảnh giác: “Xảy ra chuyện gì?”
Anh vừa mới dứt lời thì một trận rung lắc mạnh hơn nữa ập đến, cùng lúc đó tiếng còi cảnh báo vang lên dữ dội.
Phong Hiểu ngay lập tức phản ứng: “Không xong! Rất có thể là sinh vật không biết tên bắt đầu công kích nơi tị nạn!”
Mấy ngày này, phạm vi hoạt động của quân đội Hải Lam Tinh không ngừng thu hẹp lại, lúc đầu bọn họ còn có thể đi ra bên ngoài tìm kiếm những người sống sót. Tuy nhiên một hai ngày gần đây chỉ cần vừa đi ra liền sẽ bị những quái vật khổng lồ đó theo dõi, sau đó điên cuồng tấn công, rất nhiều người thậm chí còn bị chúng nó lôi ra khỏi khoang điều khiển và ăn thịt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro