Chương 28
Căng Dĩ
2024-10-09 18:58:02
Lúc trước lớp giáp bên ngoài của Chiến Thần cho dù bị quái vật xiết chặt nhưng vẫn không có tổn hại gì quá lớn, còn cơ giáp quân sự chỉ bị con quái vật đập mấy lần mà bề mặt cơ giáp bên ngoài đã lõm vào, trên màn hình điều khiển đã bắt đầu xuất hiện một số lỗi.
Bây giờ Thời Dư đã hiểu tại sao cô không thể điều khiển cơ giáp vượt quá cấp bậc của mình, do não bộ của cô được kết nối trực tiếp với lõi điều khiển của cơ giáp nên chỉ cần cơ giáp chịu tổn thương, tinh thần của cô cũng sẽ giảm xuồng, thậm chí thể lực cũng chầm chậm yếu đi.
Cơ giáp Chiến Thần của cô hiện tại không có ở đây để đỡ các đòn tấn công của quái vật, nên Thời Dư chỉ có thể học cách tránh đòn, cô tập trung tinh thần điều khiển cơ giáp né tránh các đòn tấn công, hoàn toàn không để ý rằng những tính năng của cơ giáp cấp A đã được cô phát huy đến mức cao nhất.
Từ xa, Tô Kiếm Hành sững sờ nhìn cơ giáp của Thời Dư giống như một thần chết đang vung lưỡi hái tử thần của mình để lấy đi sinh mạng của từng con quái vật.
Làm sao cô có thể điều khiển nó một cách linh hoạt như vậy? Đã hơn mười phút trôi qua, cô chiến đấu giống như không biết mệt mỏi là gì, chẳng những không có dấu hiệu mệt mỏi nào, mà còn ngày càng hăng hơn khiến cho dấu vết tổn hại của cơ giáp càng nhiều thêm.
Tô Kiếm Hành cảm thấy mình rất may mắn khi được điều khiển một chiếc cơ giáp có đầy đủ dụng cụ và thiết bị. Từ lúc bắt đầu chiến đấu, anh cho cơ giáp ghi lại những tình huống xung quanh và truyền vào não, đây cũng là một thói quen anh hình thành từ trong các trận chiến.
Thời Dư càng đánh càng hăng, cô chém một con quái vật thành hai nửa, chất lỏng màu xanh lục từ con quái vật bắn tung tóe khiến cô cảm thấy buồn nôn. Khi chiến đấu, sự mệt mỏi của Thời Dư chậm rãi tan biến, bây giờ cô cảm giác mình không phải đang chiến đấu, mà là đang thưởng thức chiếc bánh ngọt thơm ngon.
Mọi người trên chiến trường đều đang chiến đấu nên không hề phát hiện ra trạm vũ trụ vừa phóng một quả tên lửa kì lạ vào bầu khí quyển. Sau khi đi vào bầu khí quyển, nó dùng tốc độ khủng khiếp va chạm với tuyến phòng thủ trên không, làm từng lớp phòng thủ vỡ vụn mà rơi xuống. Tên lửa cứ tiếp tục rơi với tốc độ nhanh chóng, cho đến khi cách mặt đất khoảng mười lăm ki-lô-mét thì nó bất ngờ phát nổ giữa không trung.
Bây giờ Thời Dư đã hiểu tại sao cô không thể điều khiển cơ giáp vượt quá cấp bậc của mình, do não bộ của cô được kết nối trực tiếp với lõi điều khiển của cơ giáp nên chỉ cần cơ giáp chịu tổn thương, tinh thần của cô cũng sẽ giảm xuồng, thậm chí thể lực cũng chầm chậm yếu đi.
Cơ giáp Chiến Thần của cô hiện tại không có ở đây để đỡ các đòn tấn công của quái vật, nên Thời Dư chỉ có thể học cách tránh đòn, cô tập trung tinh thần điều khiển cơ giáp né tránh các đòn tấn công, hoàn toàn không để ý rằng những tính năng của cơ giáp cấp A đã được cô phát huy đến mức cao nhất.
Từ xa, Tô Kiếm Hành sững sờ nhìn cơ giáp của Thời Dư giống như một thần chết đang vung lưỡi hái tử thần của mình để lấy đi sinh mạng của từng con quái vật.
Làm sao cô có thể điều khiển nó một cách linh hoạt như vậy? Đã hơn mười phút trôi qua, cô chiến đấu giống như không biết mệt mỏi là gì, chẳng những không có dấu hiệu mệt mỏi nào, mà còn ngày càng hăng hơn khiến cho dấu vết tổn hại của cơ giáp càng nhiều thêm.
Tô Kiếm Hành cảm thấy mình rất may mắn khi được điều khiển một chiếc cơ giáp có đầy đủ dụng cụ và thiết bị. Từ lúc bắt đầu chiến đấu, anh cho cơ giáp ghi lại những tình huống xung quanh và truyền vào não, đây cũng là một thói quen anh hình thành từ trong các trận chiến.
Thời Dư càng đánh càng hăng, cô chém một con quái vật thành hai nửa, chất lỏng màu xanh lục từ con quái vật bắn tung tóe khiến cô cảm thấy buồn nôn. Khi chiến đấu, sự mệt mỏi của Thời Dư chậm rãi tan biến, bây giờ cô cảm giác mình không phải đang chiến đấu, mà là đang thưởng thức chiếc bánh ngọt thơm ngon.
Mọi người trên chiến trường đều đang chiến đấu nên không hề phát hiện ra trạm vũ trụ vừa phóng một quả tên lửa kì lạ vào bầu khí quyển. Sau khi đi vào bầu khí quyển, nó dùng tốc độ khủng khiếp va chạm với tuyến phòng thủ trên không, làm từng lớp phòng thủ vỡ vụn mà rơi xuống. Tên lửa cứ tiếp tục rơi với tốc độ nhanh chóng, cho đến khi cách mặt đất khoảng mười lăm ki-lô-mét thì nó bất ngờ phát nổ giữa không trung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro