Chương 36
Căng Dĩ
2024-10-09 18:58:02
Thời Dư thở dài một tiếng, tóm lại thù cô cũng chỉ có thể tự mình đi tìm.
Cô cất năng lượng tinh thể vào túi không gian, vừa định đắp chăn đi ngủ thì lều vải bị ai đó vỗ vỗ mấy lần.
Thời Dư kéo khóa chui đầu ra thì nhìn thấy Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu đang đứng bên ngoài, cô không chút do dự rụt đầu vào, vừa định kéo khóa lên thì bị một bàn tay chặn lại.
Thời Dư im lặng bĩu môi kéo khóa xuống đánh phải một lần nữa chui đầu ra: “Hai người các cậu đến đây làm gì?”
“Thượng úy nói cơ giáp của chúng ta đã sửa xong, bảo chúng ta nhanh chóng đi nhận, sau đó làm nhiệm vụ.” Lục Đông Ngôn nói.
Trên trán Thời Dư rơi xuống hai sợi tóc: “Anh ta không nói với mình.”
Cô định giả bộ không biết.
Nhưng cô vừa nói xong, Phong Hiểu liền đem mệnh lệnh mà Lâm Tạ gửi đến não anh ra trước mặt cho cô xem.
Thời Dư lập tức trợn mắt, không tình nguyện chui ra từ trong lều vải.
Khi bọn họ đến nơi tập trung thì đội đã được chia xong, nhưng có người không hài lòng với việc chia tổ, anh ta hét lớn: “Tại sao đội chúng ta lại có bốn đứa ranh con lông tóc còn chưa mọc hết?”
Một trong bốn đứa ranh con xa lạ có một thằng nhóc liếc nhìn ông với vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Thời Dư ngáp một cái, trực tiếp mở miệng mắng: “Vị đại ca kia, nếu anh không thích thì đi nói với thượng úy một tiếng, đừng cho mấy người chúng tôi tới tham gia, đỡ làm vướng chân các anh.”
Ra ngoài thu thập vật tư được xem như là nhiệm vụ khá an toàn, bởi vì nếu gặp phải quái vật thì chỉ cần lấy cơ giáp ra rồi chạy, vậy nên có rất nhiều người tranh nhau muốn nhận nhiệm vụ này.
Nhưng cho dù an toàn thế nào thì vẫn có nguy hiểm, người muốn hoàn thành nhiệm vụ và lấy chiến công đều muốn được phân tới đội với người giỏi, cho nên mấy chuyện phân đội này tuy lúc nào cũng có người ý kiến nhưng chả ai thèm quản, ai cũng muốn bảo vệ tính mạng của mình.
Người đàn ông nhìn khuôn mặt vẫn còn trẻ của bốn người, vốn đã không hài lòng, lại nghe Thời Dư nói như vậy, cơn giận lập tức dâng lên: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ai nha, mọi người đừng cãi nhau, việc chia tổ vốn là ngẫu nhiên, nếu đã được phân tổ với nhau thì bây giờ có cãi nhau thì cũng không còn ý nghĩa nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng lên đường thôi, đi sớm về sớm.”
Tô Kiếm Hành lập tức đứng ra làm người hòa giải, cơ giáp anh ta điều khiển là cấp S, thực lực cũng coi như không tệ, đương nhiên cũng được giao nhiệm vụ.
Cô cất năng lượng tinh thể vào túi không gian, vừa định đắp chăn đi ngủ thì lều vải bị ai đó vỗ vỗ mấy lần.
Thời Dư kéo khóa chui đầu ra thì nhìn thấy Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu đang đứng bên ngoài, cô không chút do dự rụt đầu vào, vừa định kéo khóa lên thì bị một bàn tay chặn lại.
Thời Dư im lặng bĩu môi kéo khóa xuống đánh phải một lần nữa chui đầu ra: “Hai người các cậu đến đây làm gì?”
“Thượng úy nói cơ giáp của chúng ta đã sửa xong, bảo chúng ta nhanh chóng đi nhận, sau đó làm nhiệm vụ.” Lục Đông Ngôn nói.
Trên trán Thời Dư rơi xuống hai sợi tóc: “Anh ta không nói với mình.”
Cô định giả bộ không biết.
Nhưng cô vừa nói xong, Phong Hiểu liền đem mệnh lệnh mà Lâm Tạ gửi đến não anh ra trước mặt cho cô xem.
Thời Dư lập tức trợn mắt, không tình nguyện chui ra từ trong lều vải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi bọn họ đến nơi tập trung thì đội đã được chia xong, nhưng có người không hài lòng với việc chia tổ, anh ta hét lớn: “Tại sao đội chúng ta lại có bốn đứa ranh con lông tóc còn chưa mọc hết?”
Một trong bốn đứa ranh con xa lạ có một thằng nhóc liếc nhìn ông với vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Thời Dư ngáp một cái, trực tiếp mở miệng mắng: “Vị đại ca kia, nếu anh không thích thì đi nói với thượng úy một tiếng, đừng cho mấy người chúng tôi tới tham gia, đỡ làm vướng chân các anh.”
Ra ngoài thu thập vật tư được xem như là nhiệm vụ khá an toàn, bởi vì nếu gặp phải quái vật thì chỉ cần lấy cơ giáp ra rồi chạy, vậy nên có rất nhiều người tranh nhau muốn nhận nhiệm vụ này.
Nhưng cho dù an toàn thế nào thì vẫn có nguy hiểm, người muốn hoàn thành nhiệm vụ và lấy chiến công đều muốn được phân tới đội với người giỏi, cho nên mấy chuyện phân đội này tuy lúc nào cũng có người ý kiến nhưng chả ai thèm quản, ai cũng muốn bảo vệ tính mạng của mình.
Người đàn ông nhìn khuôn mặt vẫn còn trẻ của bốn người, vốn đã không hài lòng, lại nghe Thời Dư nói như vậy, cơn giận lập tức dâng lên: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ai nha, mọi người đừng cãi nhau, việc chia tổ vốn là ngẫu nhiên, nếu đã được phân tổ với nhau thì bây giờ có cãi nhau thì cũng không còn ý nghĩa nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng lên đường thôi, đi sớm về sớm.”
Tô Kiếm Hành lập tức đứng ra làm người hòa giải, cơ giáp anh ta điều khiển là cấp S, thực lực cũng coi như không tệ, đương nhiên cũng được giao nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro