Xuyên Đến Tinh Tế Làm Cá Mặn

Làm Cá Mặn Ngày Thứ Mười

Căng Dĩ

2024-10-09 18:58:02

Khi tia sáng đầu tiên chiếu xuống trái đất, Tạ Dữ Nghiên đã nhìn thấy cảnh tượng đẹp nhất trong đời.

Cơ giáp cao 100 mét toàn thân kết cấu toàn màu bạc, chất lỏng màu xanh dương dao động như nước, dưới ánh nắng buổi sáng sớm, ánh sáng chiếu xuống ngọn núi băng tuyết, lạnh lùng không thể chạm tới. Thiết kế hình giọt nước hoàn mỹ dưới ánh sáng phát ra ánh sáng lấp lánh, vẻ đẹp chấn động nhân tâm lúc ấy còn chói lọi hơn cả nắng sớm chiếu trên đỉnh núi.

"Lan Tư Trạch Nhĩ..." Tạ Dữ Nghiên chậm rãi nói ra bốn chữ, màn hình ảo bên mắt phải hiện ra, khóa chặt cơ giáp cách đó không xa, lập tức một loạt số liệu được phân tích hiện ra trước mắt.

Trong phòng điều khiển cơ giáp, ánh sáng xanh nhạt quét từ đầu đến chân Thời Dư, sau đó một loạt màn hình ảo xuất hiện trước mặt cô, dữ liệu xuất hiện liên tục, giọng nói máy móc vang lên lần nữa.

【Đã quét dữ liệu người điều khiển thành công, điều chỉnh chế độ cơ giáp, điều chỉnh giảm cấp, điều chỉnh thành công, cường độ điều khiển cấp A. 】

Thời Dư hoàn toàn không hiểu giọng nói máy móc ý gì, trước đây cô chưa bao giờ học điều khiển cơ giáp một cách chính quy, bây giờ nhìn phong điều khiển, trên mặt cô chỉ có một từ "ngơ ngác".

Thời Dư thăm dò hỏi: "Ta có thể nói một tiếng sao?"

Câu trả lời của cô là sự im lặng.

Thời Dư dai dẳng dụ dỗ: "Tiểu yêu? Siri? Không thể, không thể, không thể, kỹ thuật tiên tiến như vậy, cơ giáp không thể dùng giọng nói điều khiển sao?"

Sau một lúc im lặng, giọng nói máy móc lại vang lên.

【Bạn có muốn bật chế độ người mới bắt đầu không? 】

Thời Dư không biết tại sao, nhưng không thể giải thích được nghe thấy một cảm giác chế giễu từ giọng nói máy móc.

Cái này cũng không thể trách cô, cô chỉ là một con cá mặn, không biết cũng bình thường, liền vui vẻ nói: "Mở đi! Mở đi "

Người đàn ông trung niên nhìn cơ giáp xuất hiện bên ngoài cửa sổ sát đất, hoảng sợ đến quên cả cử động, theo bản năng lẩm bẩm: "Không thể nào..."

Ngay sau đó, ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, không chút do dự mở trí não bấm gọi một dãy số, nhưng gọi không được, thấy phía dưới bên phải trí não có dấu chấm than màu đỏ, ông ta liền hiểu, bây giờ ông ta không có cách nào liên lạc những người khác.

Người đàn ông trung niên nghiến răng, cân nhắc lợi hại, lập tức ra quyết định, nhảy ra từ cửa sổ sát đất lấy cơ giáp ra.

Cơ giáp màu đỏ rực như ngọn lửa rơi xuống mặt đất, vì nó là cơ giáp hạng nặng, nên nhìn hơi cồng kềnh, họng súng màu đen cực lớn treo hai bên vai, nhìn có tính uy hϊếp rất lớn.

Người đàn ông trung niên biết rõ bọn họ đến Hải Lam Tinh là vì một vật đã mất tích từ mười năm trước.

Đêm hôm trước họ đã tra ra manh mối, vốn có thể nhanh chóng tìm thấy vật đó ngay lập tức. Nhưng Hải Lam Tinh bất ngờ bị giống loài không biết tên xâm lược, làm kế hoạch của bọn họ bị gián đoạn, đành phải tạm thời ở lại khu vực nguy hiểm, đợi đến khi tìm được vật đó mới có thể rời đi. Vốn tưởng rằng là mò kim đáy bể, nhưng không ngờ đã có người ràng buộc với vật đó và mang tới trước mặt ông ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi, tự trách bản thân quá bất cẩn, ông ta biết rất rõ uy lực của nó, cho nên vừa vào phòng điều khiển liền nhắm họng súng về phía cơ giáp màu lam bạc.

Ông ta muốn tấn công trước, nhưng cơ giáp màu lam bạc đã di chuyển.

Người đàn ông trung niên nín thở, thì thấy nó ‘vụng về’ lấy ra một ống tròn mà lại cầm không chắc nữa chứ.

Người đàn ông trung niên sửng sốt, không hiểu nó có ý gì, nhưng vì sợ hãi, ông ta theo bản năng lùi lại một bước, đề phòng nguy hiểm xuất hiện bất ngờ.

Thời gian chậm rãi trôi một giây, hai giây... hơn mười giây trôi qua, vẫn không xảy ra chuyện gì, cơ giáp màu lam bạc vẫn cầm ống tròn đó lắc lư.

Bỗng nhiên người đàn ông trung niên cảm thấy bản thân bị đùa giỡn, lập tức nổi giận, rút thanh đại đao sau lưng ra, dùng sức chém về phía Thời Dư.

Không biết có phải là trùng hợp hay không, ban đầu ống tròn đó không có phản ứng gì mà vào lúc này lại bắn ra một tia sáng, cơ giáp màu lam bạc lập tức biến mất tại chỗ, mà ngay sau đó, người đàn ông trung niên bị đá mạnh từ phía sau tới khiến ông lảo đảo ngã về phía trước, đè sụp một tòa nhà.

Ra-đa không bắt kịp tốc độ của nó, khiến ông ta rùng mình, ông là quân nhân chân chính được rèn luyện trên chiến trường, thể năng đã đạt đến cấp SS, dù là năng lực phản ứng hay là quan sát, thìdù là những người bình thường cùng cấp cũng không thể nào so sánh được.

Chính vì như thế, ông ta điều khiển cơ giáp cấp S, vậy mà gần như không thể theo kịp tốc độ của cơ giáp màu lam bạc kia.

Ông ta lập tức quyết định, tất cả súng ống đều dơ lên, bắn loạn xạ xung quanh, cơ giáp của ông ta cũng mô phỏng xong hoàn cảnh xung quan, hiện trên màn hình ảo trước mặt ông ta.

Ông ta chỉ nhìn thấy tàn ảnh màu lam bạc vụt qua, ngay sau đó là những tiếng nổ ầm ầm không ngừng, mắt ông ta mở to, nhìn tất cả viên đạn bắn ra, chưa kịp rơi xuống đã nổ tung trên không trung.

Ngay lập tức áp lực và sợ hãi chưa từng có dâng trào trong trái tim của người đàn ông trung niên, ông ta không bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ không chịu nổi một kích của Lan Tư Trạch Nhĩ như vậy.

Đúng vậy, Lan Tư Trạch Nhĩ.

Lan Tư Trạch Nhĩ có nghĩa là Thần chiến tranh theo cổ ngữ của Liên Bang cũ.

"Không phải chứ? Không phải chứ? Chế độ vô địch dành cho người mới bắt đầu chỉ có một phút sao?" Thời Dư muốn mặc cả với giọng nói máy móc, nhưng đối phương không lên tiếng nữa.

Thời Dư không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận số phận của mình tự điều khiển cơ giáp, những động tác trôi chảy ban đầu giờ trở nên khó khăn.

Nội tâm người đàn ông trung niên đã sụp đổ một nửa bỗng cảm thấy buồn cười, cô gái nhỏ kia là cố ý chọc tức ông ta sao?

Không xử lý ông ta ngay mà lại lảo đảo lắc lư, không phải khıêυ khí©h thì là cái gì?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng ông ta hiện lên sự tức giận, ý chí chiến đấu ban đầu đã suy sụp lại một lần nữa cháy lên, binh lính có thể bại trận, tử chiến nhưng tuyệt đối sẽ không để cho người khác sỉ nhục mình.

Người đàn ông trung niên buông bỏ những cảm xúc rối loạn trong lòng, lấy tốc độ nhanh nhất kéo dài khoảng cách với [Chiến Thần], tạo ưu thế cho mình, khởi động súng ống, cơ giáp của ông ta vốn là súng hạng nặng, công kích từ xa mới là cách chiến đấu phù hợp nhất với ông ta.

Nhưng lúc ông ta muốn bắn súng thì sau lưng cơ giáp lam bạc xuất hiện đôi cánh trong suốt, hai cánh trong suốt khẽ vỗ, liền biến mất tại chỗ. Các bộ phận của súng bắn tỉa được phân bố khắp nơi trên cơ giáp, ngay lập tức lắp ráp thành một cây súng bắn tỉa hoàn chỉnh.

Bắt đầu xạ kích từ trên cao xuống bắn nát đầu cơ giáp màu đỏ, sau đó vô số ánh sáng bao phủ cơ giáp màu đỏ, đôi mắt người đàn ông trung niên rung lên, toàn thân co giật, thứ ông ta nhìn thấy cuối cùng là cơ giáp màu lam bay lượn trên bầu trời như chú bướm.

Tiếng nổ vang liên tục không ngừng, cơ giáp màu đỏ xuất hiện và biến mất không quá 5 phút.

Lúc đầu Thời Dư bị đánh đau bao nhiêu, giờ thì vô cùng sảng khoái.

Cô định bay lượn trên không trung 1 vòng và thử ngắm bắn lần nữa, thì giọng nói máy móc lại vang lên.

[Cơ thể người điều kiển quá tải, đề nghị ngay lập tức rời khỏi cơ giáp để điều trị]

[Cảnh báo! Ba giây sau sẽ cưỡng chế rời khỏi phòng điều khiển]

Thời Dư: “???"

Còn đang ở khu nguy hiểm đây này, có thể chờ cô đến nơi tị nạn rồi cưỡng chế được không?

Thời Dư còn chưa kịp cò kè mặc cả với giọng nói máy móc kia, các trạng thái tiêu cực vừa biến mất trên cơ thể liền xâm chiếm tinh thần của cô, cảm giác đau đớn từ xương sườn, cái đầu nặng trĩu, tất cả khiến cô muốn gào thét lên.

Chiếc nhẫn trên ngón trở hiện lên ánh sáng xanh, cơ giáp biến mất, Thời Dư liền rơi xuống đất.

Cô chịu đựng cơn đau từ cơ thể, lấy một ống dinh dưỡng uống, ống dinh dưỡng này cũng không có ích gì với vết thương của cô, chỉ miễn cưỡng giúp cô tỉnh táo hơn một chút.

Thời Dư dựa vào đống đổ nát trên đất muốn đứng dậy, một đôi giày bỗng xuất hiện trước mặt cô.

Thời Dư ngẩng đầu lên thì thấy anh ta ngồi xuống, mái tóc bạc mềm mại tung bay theo gió, có vài sợi rơi xuống trên mặt cô, cảm giác ngứa ngáy khiến cô muốn lấy tay gạt ra.

Nhớ lại cô vừa tính kế người ta để bản thản chạy trốn, Thời Dư cười ngượng ngùng: “Anh đẹp trai, anh không thể thừa dịp lúc em bị thương mà…“.

Từ muốn mạng còn chưa nói ra, thì Thời Dư cảm thấy sau cổ đau nhói, liếc nhìn qua, thấy anh ta lấy một ống tiêm đâm vào cổ cô.

Hai mắt Thời Dư nhắm lại, ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Tinh Tế Làm Cá Mặn

Số ký tự: 0