Xuyên Đến Tinh Tế Trở Thành Lão Đại Được Đoàn Sủng
Chương 3
2024-10-22 01:28:16
Tống Điềm Tâm nhìn Phi Vũ, thản nhiên nói: “Không phải hai người chúng ta, mà chỉ có mình cậu thôi.”
Cô đưa tay lên che ánh nắng gay gắt, giọng nói nhẹ nhàng.
Bàn tay thon dài của cô lấp lánh dưới ánh nắng, như viên ngọc quý được ánh sáng vàng rực rỡ của mặt trời chiếu rọi, nhưng vẫn giữ một vẻ lạnh lùng, xa cách.
Giống như chính con người cô, đôi mắt ấy dù vào mùa hè vẫn tỏa ra sự lạnh giá của mùa đông.
Phi Vũ ngạc nhiên nhìn Tống Điềm Tâm tựa nửa người vào lan can.
“Cậu định thi tốt nghiệp à?”
Giọng Phi Vũ sắc bén, như thể muốn xé toạc không gian yên tĩnh.
Tống Điềm Tâm đã tạm nghỉ học hai năm, chỉ mới quay lại lớp E một tuần trước, trong kỳ thi thử vừa rồi cô nộp bài trắng.
Phi Vũ không thể không thắc mắc liệu mình có nghe nhầm không.
“Ừ.”
“Nhưng mỗi người chỉ có hai cơ hội thi tốt nghiệp, mà cậu đã nghỉ học hai năm rồi, thi lúc này thì phí lắm.”
Tiếng “tít tít tít” vang lên bên tai Tống Điềm Tâm, đó là chiếc vòng tay thông minh báo có tin nhắn mới.
Cô nhấn vào tin nhắn, trên màn hình hiện lên tên cha cô, bức chân dung của ông nhấp nháy liên tục.
“Con gái yêu, nghe chị con nói là con định thi tốt nghiệp năm nay? Con mới trở lại học sau hai năm, hay là để sang năm thi cho chắc nhé?”
Giọng của Trần Vân Chu vang lên lo lắng, dịu dàng và ấm áp, tự động phát qua tai nghe của Tống Điềm Tâm.
Năm năm trước, sau một nhiệm vụ tuyệt mật, Trần Vân Chu mất đi một cánh tay và bị nhiễm độc, từ đó, gia đình họ Trần cũng dần sa sút.
Từng là niềm tự hào của nhà họ Trần, giờ đây ông chỉ còn là một chiến binh cấp C.
Nhưng tất cả những điều này Tống Điềm Tâm đều tự mình tìm hiểu, còn Trần Vân Chu chưa bao giờ nói với cô.
Trước đây, mỗi tháng ông đều đến thăm cô, nhưng nay chỉ ghé qua nửa năm một lần, để lại chút đồ dùng và tiền, rồi nhanh chóng rời đi.
Ông không muốn con gái phát hiện ra sự khó khăn của mình, nên thậm chí còn không dám gặp mặt cô, chỉ để đồ ở phòng bảo vệ trường học.
Tống Điềm Tâm đứng thẳng dậy, mở micro, giọng cô dịu hơn đôi chút, “Vâng, cha đừng lo cho con.”
Dù mang tâm trí của người trưởng thành trong cơ thể của một đứa trẻ, Tống Điềm Tâm vẫn cảm nhận được tình yêu của Trần Vân Chu theo cách rất khác biệt.
Sau khi trả lời tin nhắn của cha, cô quay sang nói với Phi Vũ: “Mình về trước.”
Cha mẹ chỉ cần đóng thêm học phí, còn những chi phí khác như ăn ở, sách vở, thuốc men cơ bản đều được trường học và chính phủ hỗ trợ.
Tất nhiên, đây là chế độ ưu đãi dành riêng cho các trường nữ sinh.
Ngoài ra, những loại thuốc này chỉ đủ chữa những bệnh thông thường.
Phi Vũ nhìn theo Tống Điềm Tâm, thấy cô vừa nói xong đã bỏ đi, liền gọi với theo: “Này, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình đấy.”
Nghe tiếng gọi từ phía sau, Tống Điềm Tâm vẫy tay nhưng không quay đầu lại, “Mình thi năm nay, không lãng phí đâu.”
Hai nữ sinh đi ngược chiều Tống Điềm Tâm nhìn thấy cô, liền nhăn mặt rồi nhanh chóng tránh sang một bên.
Cô đưa tay lên che ánh nắng gay gắt, giọng nói nhẹ nhàng.
Bàn tay thon dài của cô lấp lánh dưới ánh nắng, như viên ngọc quý được ánh sáng vàng rực rỡ của mặt trời chiếu rọi, nhưng vẫn giữ một vẻ lạnh lùng, xa cách.
Giống như chính con người cô, đôi mắt ấy dù vào mùa hè vẫn tỏa ra sự lạnh giá của mùa đông.
Phi Vũ ngạc nhiên nhìn Tống Điềm Tâm tựa nửa người vào lan can.
“Cậu định thi tốt nghiệp à?”
Giọng Phi Vũ sắc bén, như thể muốn xé toạc không gian yên tĩnh.
Tống Điềm Tâm đã tạm nghỉ học hai năm, chỉ mới quay lại lớp E một tuần trước, trong kỳ thi thử vừa rồi cô nộp bài trắng.
Phi Vũ không thể không thắc mắc liệu mình có nghe nhầm không.
“Ừ.”
“Nhưng mỗi người chỉ có hai cơ hội thi tốt nghiệp, mà cậu đã nghỉ học hai năm rồi, thi lúc này thì phí lắm.”
Tiếng “tít tít tít” vang lên bên tai Tống Điềm Tâm, đó là chiếc vòng tay thông minh báo có tin nhắn mới.
Cô nhấn vào tin nhắn, trên màn hình hiện lên tên cha cô, bức chân dung của ông nhấp nháy liên tục.
“Con gái yêu, nghe chị con nói là con định thi tốt nghiệp năm nay? Con mới trở lại học sau hai năm, hay là để sang năm thi cho chắc nhé?”
Giọng của Trần Vân Chu vang lên lo lắng, dịu dàng và ấm áp, tự động phát qua tai nghe của Tống Điềm Tâm.
Năm năm trước, sau một nhiệm vụ tuyệt mật, Trần Vân Chu mất đi một cánh tay và bị nhiễm độc, từ đó, gia đình họ Trần cũng dần sa sút.
Từng là niềm tự hào của nhà họ Trần, giờ đây ông chỉ còn là một chiến binh cấp C.
Nhưng tất cả những điều này Tống Điềm Tâm đều tự mình tìm hiểu, còn Trần Vân Chu chưa bao giờ nói với cô.
Trước đây, mỗi tháng ông đều đến thăm cô, nhưng nay chỉ ghé qua nửa năm một lần, để lại chút đồ dùng và tiền, rồi nhanh chóng rời đi.
Ông không muốn con gái phát hiện ra sự khó khăn của mình, nên thậm chí còn không dám gặp mặt cô, chỉ để đồ ở phòng bảo vệ trường học.
Tống Điềm Tâm đứng thẳng dậy, mở micro, giọng cô dịu hơn đôi chút, “Vâng, cha đừng lo cho con.”
Dù mang tâm trí của người trưởng thành trong cơ thể của một đứa trẻ, Tống Điềm Tâm vẫn cảm nhận được tình yêu của Trần Vân Chu theo cách rất khác biệt.
Sau khi trả lời tin nhắn của cha, cô quay sang nói với Phi Vũ: “Mình về trước.”
Cha mẹ chỉ cần đóng thêm học phí, còn những chi phí khác như ăn ở, sách vở, thuốc men cơ bản đều được trường học và chính phủ hỗ trợ.
Tất nhiên, đây là chế độ ưu đãi dành riêng cho các trường nữ sinh.
Ngoài ra, những loại thuốc này chỉ đủ chữa những bệnh thông thường.
Phi Vũ nhìn theo Tống Điềm Tâm, thấy cô vừa nói xong đã bỏ đi, liền gọi với theo: “Này, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình đấy.”
Nghe tiếng gọi từ phía sau, Tống Điềm Tâm vẫy tay nhưng không quay đầu lại, “Mình thi năm nay, không lãng phí đâu.”
Hai nữ sinh đi ngược chiều Tống Điềm Tâm nhìn thấy cô, liền nhăn mặt rồi nhanh chóng tránh sang một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro