Xuyên Đến Văn Mẹ Kế, Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng
Diệp Vân Linh n...
Mộc Yên Mộc
2024-10-11 03:44:48
Lục Tử Hạo nhìn theo bóng lưng Diệp Vân Linh, trên khuôn mặt bé nhỏ lộ ra vẻ trầm tư không hợp lứa tuổi, môi mím chặt như đang ngẫm nghĩ điều gì.
Cuối cùng vẫn là không nói gì, bò lên ván giường, bắt đầu làm việc.
Nhưng thật ra khán giả xem livestream xem Diệp Vân Linh biến ra một tấm rồi lại một tấm khăn trải giường, xem đến ngây người.
[Diệp Vân Linh nhà bán sỉ ga trải giường à? Nhà ai đi quay chương trình truyền hình lại mang nhiều khăn trải giường như vậy?]
[Chẳng lẽ cô ta đã sớm đoán được mình chọn phải nhà ở không tốt nên chuẩn bị trước?]
[Nói đùa gì vậy cha, cô ta mà có chỉ số thông minh cao như vậy? Tôi đoán hẳn cô ta đã sớm biết được kịch bản của tổ chương trình.]
[Tổ tiết mục rác rưởi. Có phải lại để Diệp Vân Linh thu mua kịch bản trước không?]
Lần này ekip chương trình thực sự cảm thấy oan uổng. Tổ tiết mục muốn quay chính là cảnh những minh tinh thường ngày cao cao tại thượng ở chương trình truyền hình thực tế gặp phải hoàn cảnh khó khăn chật vật, vậy mới có cái để xem, làm sao tiết lộ trước kịch bản được.
Quan trọng nhất là, cô lại cầm một cái ga trải giường đơn ra cửa làm cái gì?
Rất nhanh, tổ tiết mục và khán giả đã biết được đáp án.
Diệp Vân Linh thế mà cầm ga trải giường buộc lên hai cây cổ thụ cạnh nhà, làm thành một cái võng dã chiến đơn giản.
Thu được một con chuồn chuồn trúc, Lục Ngữ Nịnh lúc này đang vui vẻ, tò mò nhìn lên nghi hoặc hỏi: "Dì Vân, dì đang làm bàn đu dây à?"
Diệp Vân Linh vừa kiểm tra võng vừa trả lời: "Cũng có thể làm bàn đu dây, cũng có thể làm chỗ ngủ buổi tối."
Đúng lúc này Lục Tử Hạo đi ra, Diệp Vân Linh nói: "Con người ta đây thích ngủ một mình, nên buổi tối ta sẽ ngủ ở đây."
Ngụ ý chính là hai đứa ngủ nhà tranh đi.
Nói rồi Diệp Vân Linh lại quay sang Lục Tử Hạo tiếp tục: "Ta muốn nghỉ ngơi. Nhóc dẫn em gái vào nhà đi. Đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta."
Lục Ngữ Nịnh vẫn tò mò với cái võng của Diệp Vân Linh, dáng vẻ muốn trèo lên chơi chơi xem thế nào, nhưng thấy Diệp Vân Linh không nói gì, cô bé cũng không quá dám.
Cuối cùng bị Lục Tử Hạo kéo vào nhà nghỉ ngơi.
Nhìn nhà tranh lúc đầu vốn dơ hầy, sau khi thu dọn qua trông rực rỡ hẳn lên.
Trên giường lót tấm nệm màu trắng và khăn trải giường màu hồng nhạt, Lục Ngữ Nịnh bò lên rất vui vẻ, lại có cảm giác mới mẻ.
Bận bịu cả ngày trời, lên máy bay lại đi một đoạn đường, hai đứa bé nằm trên giường rất mau đã ngủ thiếp đi.
Diệp Vân Linh nằm trên võng, tay gối sau đầu, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây, hơi chiếu vào trên mặt cô, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn của cô càng thêm sáng bừng.
Diệp Vân Linh cầm lấy cái mũ đặt trên eo úp lên mặt một cái, bắt đầu ngủ.
Tổng đạo diễn Tần nhìn một màn này, cả người sững sờ, cô ta cứ như vậy là ngủ?
Vốn dĩ đạo diễn Tần an bài một màn này là muốn ba người họ nằm chung trên cái giường nhỏ 1 mét 2 kia, đến lúc đó đối với tổ mẹ con có tình mẫu tử cảm lạnh này nhất định sẽ có trò hay để xem, ai có thể nghĩ cô lại chọn cách lách luật như vậy.
Mấu chốt là Diệp Vân Linh đúng là dám ngủ thật, cô không sợ khăn trải giường kia lắc, lắc đến hoảng à?
Ngày mùa hè gió nhẹ miên man, tiếng ve kêu rả rích.
Ước chừng nghỉ trưa khoảng tầm hai tiếng, một tràng âm nhạc quảng cáo duyên dáng phát ra trên loa phóng thanh thôn.
Diệp Vân Linh bỏ mũ trên mặt xuống, nhìn về hướng âm thanh phát ra. Sau đó lưu loát nhảy xuống ga trải giường, hơi sửa soạn lại quần áo bản thân.
Âm nhạc cất lên tầm 1 phút, Trương Hi Minh bắt đầu phát thanh: "Các nhóm mẹ và bé thân mến, hẳn là sau một giấc ngủ trưa ngọt ngào mọi người đã hồi phục sức khoẻ rồi nhỉ? Bây giờ mời các vị khách mời của chúng ta cùng nhau tới sân thể dục trong thôn tập hợp. Xin mời các mẹ dẫn theo các bảo bối của mình cùng tới."
Nửa tiếng sau, mọi người đã có mặt đầy đủ trên sân thể dục.
Sau khi nghỉ ngơi, các bà mẹ và con cái trước đó mệt mỏi, giờ thoạt nhìn đã có tinh thần hơn.
Cuối cùng vẫn là không nói gì, bò lên ván giường, bắt đầu làm việc.
Nhưng thật ra khán giả xem livestream xem Diệp Vân Linh biến ra một tấm rồi lại một tấm khăn trải giường, xem đến ngây người.
[Diệp Vân Linh nhà bán sỉ ga trải giường à? Nhà ai đi quay chương trình truyền hình lại mang nhiều khăn trải giường như vậy?]
[Chẳng lẽ cô ta đã sớm đoán được mình chọn phải nhà ở không tốt nên chuẩn bị trước?]
[Nói đùa gì vậy cha, cô ta mà có chỉ số thông minh cao như vậy? Tôi đoán hẳn cô ta đã sớm biết được kịch bản của tổ chương trình.]
[Tổ tiết mục rác rưởi. Có phải lại để Diệp Vân Linh thu mua kịch bản trước không?]
Lần này ekip chương trình thực sự cảm thấy oan uổng. Tổ tiết mục muốn quay chính là cảnh những minh tinh thường ngày cao cao tại thượng ở chương trình truyền hình thực tế gặp phải hoàn cảnh khó khăn chật vật, vậy mới có cái để xem, làm sao tiết lộ trước kịch bản được.
Quan trọng nhất là, cô lại cầm một cái ga trải giường đơn ra cửa làm cái gì?
Rất nhanh, tổ tiết mục và khán giả đã biết được đáp án.
Diệp Vân Linh thế mà cầm ga trải giường buộc lên hai cây cổ thụ cạnh nhà, làm thành một cái võng dã chiến đơn giản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu được một con chuồn chuồn trúc, Lục Ngữ Nịnh lúc này đang vui vẻ, tò mò nhìn lên nghi hoặc hỏi: "Dì Vân, dì đang làm bàn đu dây à?"
Diệp Vân Linh vừa kiểm tra võng vừa trả lời: "Cũng có thể làm bàn đu dây, cũng có thể làm chỗ ngủ buổi tối."
Đúng lúc này Lục Tử Hạo đi ra, Diệp Vân Linh nói: "Con người ta đây thích ngủ một mình, nên buổi tối ta sẽ ngủ ở đây."
Ngụ ý chính là hai đứa ngủ nhà tranh đi.
Nói rồi Diệp Vân Linh lại quay sang Lục Tử Hạo tiếp tục: "Ta muốn nghỉ ngơi. Nhóc dẫn em gái vào nhà đi. Đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta."
Lục Ngữ Nịnh vẫn tò mò với cái võng của Diệp Vân Linh, dáng vẻ muốn trèo lên chơi chơi xem thế nào, nhưng thấy Diệp Vân Linh không nói gì, cô bé cũng không quá dám.
Cuối cùng bị Lục Tử Hạo kéo vào nhà nghỉ ngơi.
Nhìn nhà tranh lúc đầu vốn dơ hầy, sau khi thu dọn qua trông rực rỡ hẳn lên.
Trên giường lót tấm nệm màu trắng và khăn trải giường màu hồng nhạt, Lục Ngữ Nịnh bò lên rất vui vẻ, lại có cảm giác mới mẻ.
Bận bịu cả ngày trời, lên máy bay lại đi một đoạn đường, hai đứa bé nằm trên giường rất mau đã ngủ thiếp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Vân Linh nằm trên võng, tay gối sau đầu, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây, hơi chiếu vào trên mặt cô, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn của cô càng thêm sáng bừng.
Diệp Vân Linh cầm lấy cái mũ đặt trên eo úp lên mặt một cái, bắt đầu ngủ.
Tổng đạo diễn Tần nhìn một màn này, cả người sững sờ, cô ta cứ như vậy là ngủ?
Vốn dĩ đạo diễn Tần an bài một màn này là muốn ba người họ nằm chung trên cái giường nhỏ 1 mét 2 kia, đến lúc đó đối với tổ mẹ con có tình mẫu tử cảm lạnh này nhất định sẽ có trò hay để xem, ai có thể nghĩ cô lại chọn cách lách luật như vậy.
Mấu chốt là Diệp Vân Linh đúng là dám ngủ thật, cô không sợ khăn trải giường kia lắc, lắc đến hoảng à?
Ngày mùa hè gió nhẹ miên man, tiếng ve kêu rả rích.
Ước chừng nghỉ trưa khoảng tầm hai tiếng, một tràng âm nhạc quảng cáo duyên dáng phát ra trên loa phóng thanh thôn.
Diệp Vân Linh bỏ mũ trên mặt xuống, nhìn về hướng âm thanh phát ra. Sau đó lưu loát nhảy xuống ga trải giường, hơi sửa soạn lại quần áo bản thân.
Âm nhạc cất lên tầm 1 phút, Trương Hi Minh bắt đầu phát thanh: "Các nhóm mẹ và bé thân mến, hẳn là sau một giấc ngủ trưa ngọt ngào mọi người đã hồi phục sức khoẻ rồi nhỉ? Bây giờ mời các vị khách mời của chúng ta cùng nhau tới sân thể dục trong thôn tập hợp. Xin mời các mẹ dẫn theo các bảo bối của mình cùng tới."
Nửa tiếng sau, mọi người đã có mặt đầy đủ trên sân thể dục.
Sau khi nghỉ ngơi, các bà mẹ và con cái trước đó mệt mỏi, giờ thoạt nhìn đã có tinh thần hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro