Xuyên Không: Chồng Vương Gia Khó Bỏ
Không thể nào vượt qua được khoảng thời gian này
Đậu Đỏ Bé Bé
2024-07-20 19:00:39
“Nói cho cha ta biết để làm gì chứ, vốn dĩ ta cũng chẳng muốn ở đây, ngày nào cũng phải nhìn cái đôi Tiêu Quân Hạo với Tề Lâm Mạn chết tiệt đó lượn qua lượn lại, ta còn sợ mắt mình mù đây.”
Mấy hôm nay nàng đều ngủ trong phòng thí nghiệm, cho nên nàng ở đâu cũng vậy thôi. Nàng nhất định đòi quản gia phải sửa soạn dọn lại phòng, một phần là vì để cô bé ngốc Ngọc Trân này được ở thoải mái hơn một chút, bên cạnh đó cũng muốn phủ đầu quản gia một lần, để ông ta khỏi phải đứng về nhầm phe, không tỏ rõ được lập trường!
“Nhưng mà tiểu thư, người đi rồi, chẳng phải điện hạ sẽ càng thiên vị Trắc phi hơn sao?” Ngọc Trân nói với vẻ rầu rĩ.
“Hắn thiên vị ai là chuyện của hắn, liên quan gì đến ta? Tiểu Ngọc Trân, thật ra bọn đàn ông chẳng phải thứ tốt lành gì cả.” Vân Hiểu Tinh nói bằng giọng thờ ơ: “Nhất là cái thứ đàn ông rác rưởi như Tiêu Quân Hạo, nên ném hắn vào thùng rác, tái chế hắn.”
Ngọc Trân không hiểu lắm, nhưng nàng ấy không ngần ngại bày tỏ lòng trung thành của mình: “Tiểu thư nói đúng lắm!”
“Ừ, ngoan.”
Hai chủ tớ cười nói, không ai để ý đến người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Vô Tung nhìn chủ nhân, người được gọi là “không phải thứ tốt lành gì” ở bên cạnh với vẻ mặt quái gở, ho nhẹ rồi hỏi: “Chủ nhân, có vào nữa không ạ?”
Ban đầu chủ nhân còn cho rằng Hoàng tử phi không chịu dọn đi nên cố tình tới xem thử, không ngờ lại nghe được những lời này...
Đột nhiên Vô Tung thấy hơi kính phục Hoàng tử phi.
Mặt của Tiêu Quân Hạo tái mét, cơn giận bao trùm toàn thân gần như không thể nào đè nén nổi, hắn lạnh mặt nhìn cô gái đang thảnh thơi ngắm hoa trong sân, sau đấy vung tay áo quay người bỏ đi!
Nàng thích thế nào thì tùy!
Vân Hiểu Tinh giật mình, nàng vô thức giương mắt lên nhìn.
Ngoài cổng trống không, làm gì còn có ai ngoài đó nữa.
Nàng lắc đầu, thầm cười bản thân nhạy cảm quá, sau đó lại thuận tay xua Ngọc Trân lui xuống, còn mình thì đi vào phòng thí nghiệm đi qua đi lại một vòng, lúc trở ra nàng mang theo một ít đồ quý, nhảy nhót tung tăng trong sân vô cùng vui vẻ.
Đây là món đồ nho nhỏ mà nàng đã nghiên cứu làm ra trong những lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm trước kia, gió thổi không bay, rửa bằng nước không trôi, dính lên người một ít thôi cũng sẽ khiến vùng da chỗ đó vừa đỏ vừa ngứa, nổi mụn đỏ, nó còn dễ lây nữa, một người lây cho hai người, hai người lây cho tám người...
Cho dù là cái chuồng chó thì cũng đâu có dễ chiếm thế, Tề Lâm Mạn kia, cứ đợi biến thành mụn nhọt đi!
Chuyển nhà rất nhanh, hôm sau nàng đã dọn tới Hợp Tâm uyển rồi.
Quản sự làm việc rất nhanh nhẹn, mặc dù Hợp Tâm uyển không to lắm, nhưng ông ấy vẫn có thể sắp xếp trông rất lịch sự tao nhã, sau viện là một vùng rừng trúc, cuối rừng trúc là sau núi, làn gió thổi khe khẽ, lá trúc đung đưa phát ra tiếng sàn sạt nối liền không ngớt, khiến người nghe cảm thấy tâm trạng rất thoải mái dễ chịu.
Nhìn một cái thôi là Vân Hiểu Tinh đã thích căn nhà nhỏ này rồi, sau đó nàng tự tay làm một chiếc giàn treo trong rừng trúc, lắng nghe tiếng trúc như tiếng sóng vỗ, ngắm nhìn biển trúc, không cần phải nhìn thấy tên đàn ông rác rưởi Tiêu Quân Hạo nữa, thỉnh thoảng còn có thể tới lui dạo quanh phòng thí nghiệm, nàng thấy mình đúng là sắp vượt qua được cuộc sống nghỉ hưu rồi.
Nếu đã tạm thời không thể ra khỏi đây, vậy thì nàng phải sống cho thật tốt, trải qua ngày tháng tốt đẹp thì mới có thể nghỉ ngơi lấy sức, sau đó một phát san bằng cái phủ Bát Hoàng tử ác ôn này luôn!
Ngọc Trân bưng cơm tới, nhìn ngắm Vân Hiểu Tinh đang thảnh thơi chơi nhảy dây, nàng ấy vô thức sờ lên mặt mình, sau đó nàng ấy nói: “Tiểu thư, hôm nay mấy món mà nhà bếp đem tới toàn mấy món người không thích, hay để Ngọc Trân đi nấu lại món khác cho người nhé!”
“Tốn công vậy làm gì, ta cũng đâu có kén cá chọn canh.” Vân Hiểu Tinh nhảy xuống khỏi giàn treo, là nguyên chủ không muốn ăn chứ cũng không phải nàng không thích ăn: “Mang tới đây đi! Chúng ta ăn chung.”
“Tiểu thư…”
“Hả?” Vân Hiểu Tinh giương mắt lên nhìn nàng ấy: “Có chuyện gì vậy?”
Ngọc Trân hơi phân vân, lấy hộp cơm mà nàng ấy đã giấu trong góc ra.
Vân Hiểu Tinh đảo mắt nhìn mấy dĩa thức ăn một lượt, nàng hơi liếc mắt qua nhìn nàng ấy: ''Cái này là nhà bếp đem tới à?''
Bát đĩa ố vàng, đậu hũ thối, chén canh gà duy nhất cũng là nước dùng nhạt nhẽo, không tìm ra nổi một miếng thịt gà nào, một cái chân gà gầy guộc cắm vào giữa cái đầu gà, dùng tính mạng để viết lên một cảnh chết không nhắm mắt.
Dù thế nào đi nữa nàng cũng là Bát Hoàng phi mà, ai lại ăn cái thứ này?!
Vân Hiểu Tinh nghiến răng, suy xét xem có nên hất cái chén canh này vào mặt Tiêu Quân Hạo hay không!
Ngọc Trân cúi đầu xuống, không dám trả lời nàng.
Bấy giờ Vân Hiểu Tinh mới thấy sự im lặng của Ngọc Trân hơi kỳ lạ, bỗng nhiên nàng đưa tay nâng mặt nàng ấy lên, thấy khuôn mặt đã chồng chất vết thương giờ lại có thêm vết thương mới: “Mặt ngươi thế này là sao, xảy ra chuyện gì rồi?”
Vành mắt Ngọc Trân đỏ lên, nàng ấy che mặt lùi lại phía sau vài bước: “Tiểu thư, không có chuyện gì đâu, quẹt trúng thôi.”
“Ngươi nói thật đi, nếu không… ta không để ngươi ở bên cạnh ta được nữa đâu.” Vân Hiểu Tinh nói với giọng lạnh lẽo.
Ngọc Trân lập tức luống cuống quỳ xuống đất, nàng ấy bật khóc.
“Tiểu thư, người đừng đuổi nô tỳ đi mà! Là, là quản sự ma ma làm, độc trong người bà ta lâu nay vẫn không có thuốc giải, bà ta ôm lòng thù hận người... cố ý bảo người dưới trướng của bà ta làm khó làm dễ viện của chúng ta, nô tỳ giận quá mới đi tìm bà ta, còn đánh nhau với hội quản sự ma ma trận, cuối cùng bọn họ vứt cho nô tỳ những thứ này... Tiểu thư, cuộc sống của chúng ta sau này phải làm sao đây!''
Làm sao đây?
Vân Hiểu Tinh cũng đang tự hỏi về vấn đề này.
Vì một bữa cơm, một tách trà mà phải đi dạy dỗ một bà già quản sự ư?
Chẳng hợp với phong cách của nàng chút nào.
Tất nhiên, mối thù này thì phải ghi nhớ, chắc chắn là phải trả thù cho bằng được, đừng nói là bà quản sự, Tề Lâm Mạn hay thậm chí là Tiêu Quân Hạo, nàng đều phải trừng trị hết từng người một, nhưng những bước đi này hơi rắc rối, với lại nước xa không cứu được lửa gần.
Ngọc Trân rưng rưng nước mắt: “Tiểu thư ơi, chúng ta nói cho Tướng quân biết đi, Tướng quân thương người nhất mà, trước đây lúc người đi lấy chồng, suýt chút nữa là Tướng quân đã dọn sạch phủ Tướng quân để làm của hồi môn cho người rồi, nếu ngài ấy biết người ở đây phải chịu thiệt thòi như thế này, chắc chắn ngài ấy sẽ ra mặt giải quyết cho người!”
Ánh mắt của Vân Hiểu Tinh sáng rực lên!
Phải, sao nàng lại quên mất cơ chứ!
Nguyên chủ là con vợ cả trong phủ Tướng quân mà, Vân Duệ Khải lại còn yêu thương nàng đến như thế nữa, chắc chắn là có rất nhiều của hồi môn, có tiền trong tay, lòng không có gì phải sợ hãi, nàng chẳng làm gì trái lương tâm, sao phải nhìn sắc mặt của Tiêu Quân Hạo mà sống chứ!
Nàng lập tức quay ngoắt qua nhìn với ánh mắt sáng rực: “Của hồi môn của ta đâu? Chìa khóa kho đâu!”
Ngọc Trân co quắp lại, không dám ngước đầu lên.
“Không phải ngươi giữ chìa khóa hả?” Vân Hiểu Tinh hơi liếc mắt.
Tính cách của nguyên chủ quái gở, không thích có bất kỳ ai lải nhải xung quanh mình, chỉ dẫn theo một cô bé cùng vào phủ Hoảng tử thôi, đáng lý ra chiếc chìa khóa này phải đang nằm trong tay Ngọc Trân mới đúng chứ.
“Của hồi môn đem thẳng vào phủ, quản sự không đưa cho nô tỳ.” Để chứng minh là mình có ích, Ngọc Trân lại vội vàng nói: “Tiểu thư, nô tỳ có đi đòi rồi, nhưng quản sự không chịu đưa cho nô tỳ, nô tỳ cũng không dám đi nữa.”
Ngọc Trân cũng biết bản thân mình nhát gan, vô dụng, nàng ấy nghĩ mình cũng đã gây ra quá nhiều rắc rối cho Vân Hiểu Tinh rồi, vừa tủi thân vừa buồn, nước mắt rơi giàn giụa: “Tiểu thư, tất cả đều là tại Ngọc Trân, ngay cả của hồi môn của người mà cũng không đòi lại được…”
“Đứng dậy!” Vân Hiểu Tinh quát lên.
Ngọc Trân đứng bật dậy theo phản xạ có điều kiện, trợn to đôi mắt thỏ đỏ bừng của mình lên nhìn nàng: “Tiểu, tiểu thư!”
“Khóc lóc thì có ích gì, khóc rồi có lấy lại được của hồi môn không, hay là để người khác thương hại ngươi, cho ngươi thêm vài cục xương nữa?!” Vân Hiểu Tinh nói một cách thẳng thừng không hề nể mặt: “Đừng có gặp chuyện gì cũng gào khóc lên, cho dù có khóc thì cũng phải khóc cho có ích một chút!”
Ngọc Trân nghẹn ngào thút thít, cố gắng lau sạch nước mắt: “Tiểu, tiểu thư, nô tỳ biết rồi! Nô tỳ không khóc nữa!”
Vân Hiểu Tinh cũng biết là giận quá mất khôn, nóng vội thì sẽ không thành, không thể nào dạy dỗ cô bé này thành người có khí phách ngun ngút tận tầng mây ngay lập tức được, nàng vỗ vỗ vai nàng ấy nói: “Đừng sợ, có chuyện gì thì vẫn còn có tiểu thư nhà ngươi là ta đây, lúc nãy ngươi mới nói là của hồi môn bị đem vào kho của phủ Hoàng tử rồi hả?”
“Dạ, nô tỳ tận mắt nhìn thấy bọn họ đem đi!” Ngọc Trân gật đầu chắc nịch.
Vân Hiểu Tinh tặc lưỡi: “Đấy xem đi, Tiêu Quân Hạo đúng là cái đồ chó đội lốt người, ngay cả một chút của hồi môn đó cũng thèm thuồng, đúng là một tên chẳng ra làm sao, thật chẳng hiểu nguyên ch... thật chẳng hiểu nguyên do là tại mắt ta bị mù hay làm sao mà lại đi thích cái loại người đó nữa, Ngọc Trân, ngươi có biết Tiêu Quân Hạo đang ở đâu không?”
Mấy hôm nay nàng đều ngủ trong phòng thí nghiệm, cho nên nàng ở đâu cũng vậy thôi. Nàng nhất định đòi quản gia phải sửa soạn dọn lại phòng, một phần là vì để cô bé ngốc Ngọc Trân này được ở thoải mái hơn một chút, bên cạnh đó cũng muốn phủ đầu quản gia một lần, để ông ta khỏi phải đứng về nhầm phe, không tỏ rõ được lập trường!
“Nhưng mà tiểu thư, người đi rồi, chẳng phải điện hạ sẽ càng thiên vị Trắc phi hơn sao?” Ngọc Trân nói với vẻ rầu rĩ.
“Hắn thiên vị ai là chuyện của hắn, liên quan gì đến ta? Tiểu Ngọc Trân, thật ra bọn đàn ông chẳng phải thứ tốt lành gì cả.” Vân Hiểu Tinh nói bằng giọng thờ ơ: “Nhất là cái thứ đàn ông rác rưởi như Tiêu Quân Hạo, nên ném hắn vào thùng rác, tái chế hắn.”
Ngọc Trân không hiểu lắm, nhưng nàng ấy không ngần ngại bày tỏ lòng trung thành của mình: “Tiểu thư nói đúng lắm!”
“Ừ, ngoan.”
Hai chủ tớ cười nói, không ai để ý đến người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Vô Tung nhìn chủ nhân, người được gọi là “không phải thứ tốt lành gì” ở bên cạnh với vẻ mặt quái gở, ho nhẹ rồi hỏi: “Chủ nhân, có vào nữa không ạ?”
Ban đầu chủ nhân còn cho rằng Hoàng tử phi không chịu dọn đi nên cố tình tới xem thử, không ngờ lại nghe được những lời này...
Đột nhiên Vô Tung thấy hơi kính phục Hoàng tử phi.
Mặt của Tiêu Quân Hạo tái mét, cơn giận bao trùm toàn thân gần như không thể nào đè nén nổi, hắn lạnh mặt nhìn cô gái đang thảnh thơi ngắm hoa trong sân, sau đấy vung tay áo quay người bỏ đi!
Nàng thích thế nào thì tùy!
Vân Hiểu Tinh giật mình, nàng vô thức giương mắt lên nhìn.
Ngoài cổng trống không, làm gì còn có ai ngoài đó nữa.
Nàng lắc đầu, thầm cười bản thân nhạy cảm quá, sau đó lại thuận tay xua Ngọc Trân lui xuống, còn mình thì đi vào phòng thí nghiệm đi qua đi lại một vòng, lúc trở ra nàng mang theo một ít đồ quý, nhảy nhót tung tăng trong sân vô cùng vui vẻ.
Đây là món đồ nho nhỏ mà nàng đã nghiên cứu làm ra trong những lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm trước kia, gió thổi không bay, rửa bằng nước không trôi, dính lên người một ít thôi cũng sẽ khiến vùng da chỗ đó vừa đỏ vừa ngứa, nổi mụn đỏ, nó còn dễ lây nữa, một người lây cho hai người, hai người lây cho tám người...
Cho dù là cái chuồng chó thì cũng đâu có dễ chiếm thế, Tề Lâm Mạn kia, cứ đợi biến thành mụn nhọt đi!
Chuyển nhà rất nhanh, hôm sau nàng đã dọn tới Hợp Tâm uyển rồi.
Quản sự làm việc rất nhanh nhẹn, mặc dù Hợp Tâm uyển không to lắm, nhưng ông ấy vẫn có thể sắp xếp trông rất lịch sự tao nhã, sau viện là một vùng rừng trúc, cuối rừng trúc là sau núi, làn gió thổi khe khẽ, lá trúc đung đưa phát ra tiếng sàn sạt nối liền không ngớt, khiến người nghe cảm thấy tâm trạng rất thoải mái dễ chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn một cái thôi là Vân Hiểu Tinh đã thích căn nhà nhỏ này rồi, sau đó nàng tự tay làm một chiếc giàn treo trong rừng trúc, lắng nghe tiếng trúc như tiếng sóng vỗ, ngắm nhìn biển trúc, không cần phải nhìn thấy tên đàn ông rác rưởi Tiêu Quân Hạo nữa, thỉnh thoảng còn có thể tới lui dạo quanh phòng thí nghiệm, nàng thấy mình đúng là sắp vượt qua được cuộc sống nghỉ hưu rồi.
Nếu đã tạm thời không thể ra khỏi đây, vậy thì nàng phải sống cho thật tốt, trải qua ngày tháng tốt đẹp thì mới có thể nghỉ ngơi lấy sức, sau đó một phát san bằng cái phủ Bát Hoàng tử ác ôn này luôn!
Ngọc Trân bưng cơm tới, nhìn ngắm Vân Hiểu Tinh đang thảnh thơi chơi nhảy dây, nàng ấy vô thức sờ lên mặt mình, sau đó nàng ấy nói: “Tiểu thư, hôm nay mấy món mà nhà bếp đem tới toàn mấy món người không thích, hay để Ngọc Trân đi nấu lại món khác cho người nhé!”
“Tốn công vậy làm gì, ta cũng đâu có kén cá chọn canh.” Vân Hiểu Tinh nhảy xuống khỏi giàn treo, là nguyên chủ không muốn ăn chứ cũng không phải nàng không thích ăn: “Mang tới đây đi! Chúng ta ăn chung.”
“Tiểu thư…”
“Hả?” Vân Hiểu Tinh giương mắt lên nhìn nàng ấy: “Có chuyện gì vậy?”
Ngọc Trân hơi phân vân, lấy hộp cơm mà nàng ấy đã giấu trong góc ra.
Vân Hiểu Tinh đảo mắt nhìn mấy dĩa thức ăn một lượt, nàng hơi liếc mắt qua nhìn nàng ấy: ''Cái này là nhà bếp đem tới à?''
Bát đĩa ố vàng, đậu hũ thối, chén canh gà duy nhất cũng là nước dùng nhạt nhẽo, không tìm ra nổi một miếng thịt gà nào, một cái chân gà gầy guộc cắm vào giữa cái đầu gà, dùng tính mạng để viết lên một cảnh chết không nhắm mắt.
Dù thế nào đi nữa nàng cũng là Bát Hoàng phi mà, ai lại ăn cái thứ này?!
Vân Hiểu Tinh nghiến răng, suy xét xem có nên hất cái chén canh này vào mặt Tiêu Quân Hạo hay không!
Ngọc Trân cúi đầu xuống, không dám trả lời nàng.
Bấy giờ Vân Hiểu Tinh mới thấy sự im lặng của Ngọc Trân hơi kỳ lạ, bỗng nhiên nàng đưa tay nâng mặt nàng ấy lên, thấy khuôn mặt đã chồng chất vết thương giờ lại có thêm vết thương mới: “Mặt ngươi thế này là sao, xảy ra chuyện gì rồi?”
Vành mắt Ngọc Trân đỏ lên, nàng ấy che mặt lùi lại phía sau vài bước: “Tiểu thư, không có chuyện gì đâu, quẹt trúng thôi.”
“Ngươi nói thật đi, nếu không… ta không để ngươi ở bên cạnh ta được nữa đâu.” Vân Hiểu Tinh nói với giọng lạnh lẽo.
Ngọc Trân lập tức luống cuống quỳ xuống đất, nàng ấy bật khóc.
“Tiểu thư, người đừng đuổi nô tỳ đi mà! Là, là quản sự ma ma làm, độc trong người bà ta lâu nay vẫn không có thuốc giải, bà ta ôm lòng thù hận người... cố ý bảo người dưới trướng của bà ta làm khó làm dễ viện của chúng ta, nô tỳ giận quá mới đi tìm bà ta, còn đánh nhau với hội quản sự ma ma trận, cuối cùng bọn họ vứt cho nô tỳ những thứ này... Tiểu thư, cuộc sống của chúng ta sau này phải làm sao đây!''
Làm sao đây?
Vân Hiểu Tinh cũng đang tự hỏi về vấn đề này.
Vì một bữa cơm, một tách trà mà phải đi dạy dỗ một bà già quản sự ư?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng hợp với phong cách của nàng chút nào.
Tất nhiên, mối thù này thì phải ghi nhớ, chắc chắn là phải trả thù cho bằng được, đừng nói là bà quản sự, Tề Lâm Mạn hay thậm chí là Tiêu Quân Hạo, nàng đều phải trừng trị hết từng người một, nhưng những bước đi này hơi rắc rối, với lại nước xa không cứu được lửa gần.
Ngọc Trân rưng rưng nước mắt: “Tiểu thư ơi, chúng ta nói cho Tướng quân biết đi, Tướng quân thương người nhất mà, trước đây lúc người đi lấy chồng, suýt chút nữa là Tướng quân đã dọn sạch phủ Tướng quân để làm của hồi môn cho người rồi, nếu ngài ấy biết người ở đây phải chịu thiệt thòi như thế này, chắc chắn ngài ấy sẽ ra mặt giải quyết cho người!”
Ánh mắt của Vân Hiểu Tinh sáng rực lên!
Phải, sao nàng lại quên mất cơ chứ!
Nguyên chủ là con vợ cả trong phủ Tướng quân mà, Vân Duệ Khải lại còn yêu thương nàng đến như thế nữa, chắc chắn là có rất nhiều của hồi môn, có tiền trong tay, lòng không có gì phải sợ hãi, nàng chẳng làm gì trái lương tâm, sao phải nhìn sắc mặt của Tiêu Quân Hạo mà sống chứ!
Nàng lập tức quay ngoắt qua nhìn với ánh mắt sáng rực: “Của hồi môn của ta đâu? Chìa khóa kho đâu!”
Ngọc Trân co quắp lại, không dám ngước đầu lên.
“Không phải ngươi giữ chìa khóa hả?” Vân Hiểu Tinh hơi liếc mắt.
Tính cách của nguyên chủ quái gở, không thích có bất kỳ ai lải nhải xung quanh mình, chỉ dẫn theo một cô bé cùng vào phủ Hoảng tử thôi, đáng lý ra chiếc chìa khóa này phải đang nằm trong tay Ngọc Trân mới đúng chứ.
“Của hồi môn đem thẳng vào phủ, quản sự không đưa cho nô tỳ.” Để chứng minh là mình có ích, Ngọc Trân lại vội vàng nói: “Tiểu thư, nô tỳ có đi đòi rồi, nhưng quản sự không chịu đưa cho nô tỳ, nô tỳ cũng không dám đi nữa.”
Ngọc Trân cũng biết bản thân mình nhát gan, vô dụng, nàng ấy nghĩ mình cũng đã gây ra quá nhiều rắc rối cho Vân Hiểu Tinh rồi, vừa tủi thân vừa buồn, nước mắt rơi giàn giụa: “Tiểu thư, tất cả đều là tại Ngọc Trân, ngay cả của hồi môn của người mà cũng không đòi lại được…”
“Đứng dậy!” Vân Hiểu Tinh quát lên.
Ngọc Trân đứng bật dậy theo phản xạ có điều kiện, trợn to đôi mắt thỏ đỏ bừng của mình lên nhìn nàng: “Tiểu, tiểu thư!”
“Khóc lóc thì có ích gì, khóc rồi có lấy lại được của hồi môn không, hay là để người khác thương hại ngươi, cho ngươi thêm vài cục xương nữa?!” Vân Hiểu Tinh nói một cách thẳng thừng không hề nể mặt: “Đừng có gặp chuyện gì cũng gào khóc lên, cho dù có khóc thì cũng phải khóc cho có ích một chút!”
Ngọc Trân nghẹn ngào thút thít, cố gắng lau sạch nước mắt: “Tiểu, tiểu thư, nô tỳ biết rồi! Nô tỳ không khóc nữa!”
Vân Hiểu Tinh cũng biết là giận quá mất khôn, nóng vội thì sẽ không thành, không thể nào dạy dỗ cô bé này thành người có khí phách ngun ngút tận tầng mây ngay lập tức được, nàng vỗ vỗ vai nàng ấy nói: “Đừng sợ, có chuyện gì thì vẫn còn có tiểu thư nhà ngươi là ta đây, lúc nãy ngươi mới nói là của hồi môn bị đem vào kho của phủ Hoàng tử rồi hả?”
“Dạ, nô tỳ tận mắt nhìn thấy bọn họ đem đi!” Ngọc Trân gật đầu chắc nịch.
Vân Hiểu Tinh tặc lưỡi: “Đấy xem đi, Tiêu Quân Hạo đúng là cái đồ chó đội lốt người, ngay cả một chút của hồi môn đó cũng thèm thuồng, đúng là một tên chẳng ra làm sao, thật chẳng hiểu nguyên ch... thật chẳng hiểu nguyên do là tại mắt ta bị mù hay làm sao mà lại đi thích cái loại người đó nữa, Ngọc Trân, ngươi có biết Tiêu Quân Hạo đang ở đâu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro