Xuyên Không: Chồng Vương Gia Khó Bỏ
Phượng tinh xuất thế
Đậu Đỏ Bé Bé
2024-07-20 19:00:39
Tiêu Quân Hạo nhíu mày: "Ngươi là?"
Châu Nhiên chưa kịp đáp thì Tiêu Quân Vĩ đã nở nụ cười: "Hắn là đệ tử thân truyền của Khâm Thiên giám chủ, vô cùng có thiên phú, lại có khả năng bói toán, đệ dẫn binh ra ngoài nhiều nên không biết hắn thôi" Hắn ta dừng một chút, nhìn Tiêu Quân Hạo, trong mắt có ẩn ý: "Phụ hoàng cực kỳ coi trọng hẳn.
Tiêu Quân Hạo nghe ra được ẩn ý trong lời Tiêu Quân Vĩ nói, đôi con ngươi đen lấy hơi thâm sâu, bình tĩnh nhìn Châu Nhiên: "Có thể giúp đỡ phụ hoàng, ắt có chỗ hơn người." "Để Bát Hoàng tử chê cười rồi." Châu Nhiên khẽ cười, sắc mặt bình thản.
Tiêu Quân Vĩ cũng cười nói: "Châu Nhiên vào cung chắc là do phụ hoàng cho gọi phải không? Ngươi đi đi."
Châu Nhiên khá hiểu lễ nghi, hắn ta lui về sau một bước, nhường đường: "Mời Ngũ Hoàng tử, Bát Hoàng tử đi trước"
Tiêu Quân Hạo gật đầu, sau đó đẩy Tiêu Quân Vĩ rời đi.
Châu Nhiên nhìn bóng lưng cao lớn của Tiêu Quân Hạo, dưới ánh mặt trời sáng ngời, đôi con ngươi như thủy tinh phản chiếu một sắc màu nhàn nhạt vô cùng đẹp, cũng vô cùng nhạt, độc lập giữa thế gian, không nhiễm chút bụi trần.
Hắn ta mỉm cười, xoay người, đi về hướng hoàn toàn ngược lại.
Hệt như Tiêu Quân Vĩ dự đoán, chuyện Phượng Tinh như mọc cánh, nhanh chóng truyền đi khắp Kinh Thành của Đại Lệ, dù Lưu quản sự đã giám sát cửa nẻo chặt chẽ, nhưng những lời nói nhăng nói cuội này vẫn như gió mà thổi đến sân sau phủ Bát Hoàng tử...
"... Tiểu thư, người không biết đâu, bây giờ ở bên ngoài đang xôn xao cái gì mà có được Phượng Tinh sẽ có được thiên hạ, tin tức mơ hồ lắm, ai nấy đều đang suy đoán xem người được Phượng Tinh chiếu mệnh sẽ là cô nương nhà nào đấy”
Ngọc Trân cầm cây búa nhỏ giúp Vân Hiểu Tinh gõ quả hồ đào ra, vô cùng phấn khởi nói: "Tiểu thư, người đoán xem sẽ là ai? Có khi nào là Nhị cô nương nhà chúng ta không nhỉ?"
"Một ngôi sao thôi mà, không nên miễn cưỡng gán cho nó cái danh Phượng Tinh, lại còn muốn ghép với một người nữa chứ, đúng là lố quá đấy." Vân Hiểu Tinh không thèm để ý, ngồi bóc quả hồ đào ăn: "Ngươi ra ngoài đừng có nói lung tung đấy nhé, đừng có làm xấu mặt Hợp Tâm uyển chúng ta.
Ngọc Trân ngoan ngoãn gật đầu: "Tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ chỉ nghe chút thế thôi, không nói gì đâu. Mấy người bên ngoài kia miệng thối lắm, mà tiếc là điện hạ đã cưới tiểu thư rồi, e là không có cơ hội có được Phượng Tinh rồi"
Vân Hiểu Tinh cười xùy: "Nếu Tiêu Quân Hạo tin mấy lời này thì lại tốt quá, nhân cơ hội này bỏ ta luôn đi, cho ta đỡ phải hao tâm tốn sức."
Mà tiếc thay, theo những gì nàng hiểu về Tiêu Quân Hạo thì nam nhân chó má kia sẽ không tin mấy thứ này.
"Tiểu thư!" Ngọc Trân vẫn hy vọng tiểu thư nhà mình ngồi vững vị trí Hoàng phi: "Hiện giờ điện hạ đối xử với người rất tốt mà, lần trước người hành điện hạ như vậy mà điện hạ cũng không giận, hơn nữa Lưu quản sự nói điện hạ hạ lệnh rồi, không được nói bậy trong phủ, vì chuyện này mà phủ mình đã bán hai tên nha hoàn rồi đó. Bởi vậy có thể thấy hình như điện hạ cũng coi trọng tiểu thư mà!"
"Đây không phải coi trọng ta, hắn đang sợ dẫn lửa thiêu thân thôi." Vân Hiểu Tinh bật cười, bật dậy một cái: "Ta đi ngủ một lát đã, đừng có quấy rầy ta"
Mấy ngày nay nàng ở trong rừng trúc sau núi tìm được vài loại thảo dược hiếm hoi, nhẩm tính thời gian, chắc cũng đã đến lúc tinh luyện rồi.
Ngọc Trân ngẩn ngơ: "Lại ngủ nữa ạ?”
Dạo này tiểu thư nhà mình càng ngày càng ngủ nhiều, nếu cứ ngủ mãi như thế thì sao mà được?
Nàng ấy lập tức kéo Vân Hiểu Tinh dậy: "Tiểu thư, hôm nay trời đẹp thế này, ít nhất chúng ta cũng đi dạo hoa viên tí đi, suốt ngày ở trong phòng thế này, ngột ngạt sao mà chịu được!"
Ở trong phòng thí nghiệm nàng muốn cái gì là có cái đó, còn tốt hơn đi dạo trong cái vườn kia nhiều lắm! Vân Hiểu Tinh vốn định từ chối, nhưng khi nhìn ánh mắt quan tâm như nai con của cô nhóc nhà mình thì lại mềm lòng: "Đi thôi."
Hợp Tâm uyển của phủ Hoàng tử nằm ở phía Tây Bắc, vừa đi vừa nghỉ một đường, chẳng mấy chốc đã đến sau hoa viên.
Là một người hiện đại có thể coi là kiến thức sâu rộng, Vân Hiểu Tinh phải công nhận vườn ở phủ Bát Hoàng tử đúng là cũng hơi đáng ngắm đấy, cột tường chạm khắc, thềm đá ngọc thạch, quanh co đến nơi sâu thẳm, khi bước qua hành lang trong sân, cảm thấy như được bầu không khí thoải mái bao la bao bọc lại.
"Đánh! Tự và miệng đi!" Tiếng quát bén nhọn bỗng vang lên: "Có chút việc cũng làm không xong, ta giữ ngươi có tác dụng gì chứ!"
Nghe giống như... giọng của Tề Lâm Mạn?
Ngọc Trân bị dọa cho co người: "Tiểu thư, là Trắc phi nương nương!"
Vân Hiểu Tinh vốn dĩ lười quan tâm Tề Lâm Mạn, nhưng nhìn dáng vẻ vô dụng của Ngọc Trân, nàng bĩu môi, đưa tay kéo cô nhóc kia tới đó: "Đi, đi qua đó xem thế nào. "Tiểu thư, hay là thôi chúng ta đừng đi." Ngọc Trân khẽ hoảng, nói: "Hình như Trắc phi nương nương đang tức giận lắm."
"Nàng ta tức giận là việc của nàng ta, chúng ta đi dạo là việc của chúng ta, không can thiệp vào chuyện của nhau, có gì đâu mà ngươi hoảng thế. Đi, qua đó xem thử.”
Đúng là Tề Lâm Mạn đang phạt nha hoàn của nàng ta.
Tiếng tát chan chát khiến gương mặt nha hoàn kia sưng húp lên, dù vậy nha hoàn kia cũng không dám ngừng, thút tha thút thít nói: "Trắc phi nương nương! Nô tỳ không dám! Không dám nữa đâu ạ!"
"Đánh, đánh tiếp! Loại tôi tớ xảo quyệt nhà ngươi, lại dám nói xằng nói bậy sau lưng ta!" Mặt Tề Lâm Mạn biến sắc, người bên cạnh câm như hến, không dám nói câu nào.
Vân Hiểu Tinh kéo bừa một nha đầu đang nấp trong chỗ tối ra: "Có chuyện gì vậy?"
Nha đầu nhìn thấy Vân Hiểu Tinh thì cuống quít cúi đầu hành lễ với nàng: "Bái kiến Hoàng phi nương nương."
Vân Hiểu Tinh đã từng làm loạn mấy đợt, lớn có, nhỏ có, từ lâu đã không còn ai dám khinh thường vị Hoàng phi nương nương này nữa. Nghe nàng hỏi cũng không dám giấu giếm, kể rõ mười mươi cho nàng nghe.
Gần đây đúng là Tề Lâm Mạn rất khó chịu.
Chuyện Phượng Tinh đồn thổi bên ngoài cũng truyền đến tai nàng ta, hơn nữa chuyện truyền đến tai nàng ta còn kinh khủng hơn những gì Vân Hiểu Tinh nghe nhiều.
Tiêu Quân Hạo là Hoàng tử cao quý, chiến công sáng ngời, vốn là người có triển vọng được chọn để thừa kế ngôi vị Hoàng đế. Giờ chuyện Phượng Tinh xuất hiện, tuy rằng hắn đã cưới vợ, nhưng cũng khó tránh có mấy người rảnh hơi rỗi việc mà lôi chuyện hậu viện của Tiêu Quân Hạo ra bàn tán.
Dù Vân Hiểu Tinh không được Tiêu Quân Hạo yêu thương nhưng dù sao vẫn là con gái của Tướng quân. Còn Tề Lâm Mạn chỉ là con gái dân giang hồ, dù là sư muội của Tiêu Quân Hạo, nhưng không hề có một thân phận xứng đôi với Tiêu Quân Hạo, cũng không được người bên ngoài công nhận.
Thế là hay luôn, người ta đổ việc Tiêu Quân Hạo không có duyên với Phượng Tinh lên thân phận của Tề Lâm Mạn.
Vốn dĩ Tề Lâm Mạn đã ghét người khác nhắc đến thân phận của mình, nàng ta cũng biết, với gia thế của nàng ta, có khi cả đời cũng không thể gặp được Tiêu Quân Hạo, càng không có cơ hội gả vào phủ Bát Hoàng tử.
Nàng ta đuối lý, càng không thể nào ra ngoài phân bua với những người ngoài kia, chỉ đành đổ hết lửa giận lên đầu nha hoàn.
Vân Hiểu Tinh nghe rõ ràng tường tận, liếc nhìn Tề Lâm Mạn đang thở hổn hển, nàng chậc lưỡi.
Vốn dĩ nàng đã không thích cái nết của Tề Lâm Mạn, nay nhìn dáng vẻ này của nàng ta thì lại càng không ưa nổi.
Cái thứ bắt nạt kẻ yếu!
"Tiểu thư, người định nhúng tay vào ạ?" Ngọc Trân phúc hậu, nhìn dáng vẻ Đinh Đang như vậy thì cũng thấy hơi không đành lòng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Manh Thê Phúc Hắc
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Tiểu Phượng Hoàng - A Lạc Lạc
4. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
=====================================
Vân Hiểu Tinh ngắm nhìn gương mặt sắp bị đập nát của Đinh Đang: "Sao ta phải nhúng tay vào?"
"Dạ?"
"Nha đầu kia cũng chẳng tốt lành gì. Chỉ là chó cắn chó rồi dính cả miệng đầy lông thôi, quan tâm bọn họ làm gì?" Vân Hiểu Tinh cười khẩy: "Đi thôi, chúng ta đi dạo chỗ khác.
Ngọc Trân ngơ ngẩn, vội vã theo sau Vân Hiểu Tinh, mấy nha đầu kể chuyện khi nãy thấy các nàng bỏ đi thì cũng vội vàng đi theo, từ hai người biến thành một nhóm người, lập tức thu hút sự chú ý của Tề Lâm Mạn.
"Kia là ai?"
"Là, là Hoàng phi nương nương ạ!"
Tề Lâm Mạn nhìn Vân Hiểu Tinh được mọi người vây quanh như những chòm sao vây quanh ánh trăng sáng, suýt chút nữa cắn gãy cả răng, nàng ta đạp Đinh Đang một cước: "Đồ vô dụng! Đúng là khiến ta mất mặt mà! Xem ta có đánh chết ngươi không!"
Châu Nhiên chưa kịp đáp thì Tiêu Quân Vĩ đã nở nụ cười: "Hắn là đệ tử thân truyền của Khâm Thiên giám chủ, vô cùng có thiên phú, lại có khả năng bói toán, đệ dẫn binh ra ngoài nhiều nên không biết hắn thôi" Hắn ta dừng một chút, nhìn Tiêu Quân Hạo, trong mắt có ẩn ý: "Phụ hoàng cực kỳ coi trọng hẳn.
Tiêu Quân Hạo nghe ra được ẩn ý trong lời Tiêu Quân Vĩ nói, đôi con ngươi đen lấy hơi thâm sâu, bình tĩnh nhìn Châu Nhiên: "Có thể giúp đỡ phụ hoàng, ắt có chỗ hơn người." "Để Bát Hoàng tử chê cười rồi." Châu Nhiên khẽ cười, sắc mặt bình thản.
Tiêu Quân Vĩ cũng cười nói: "Châu Nhiên vào cung chắc là do phụ hoàng cho gọi phải không? Ngươi đi đi."
Châu Nhiên khá hiểu lễ nghi, hắn ta lui về sau một bước, nhường đường: "Mời Ngũ Hoàng tử, Bát Hoàng tử đi trước"
Tiêu Quân Hạo gật đầu, sau đó đẩy Tiêu Quân Vĩ rời đi.
Châu Nhiên nhìn bóng lưng cao lớn của Tiêu Quân Hạo, dưới ánh mặt trời sáng ngời, đôi con ngươi như thủy tinh phản chiếu một sắc màu nhàn nhạt vô cùng đẹp, cũng vô cùng nhạt, độc lập giữa thế gian, không nhiễm chút bụi trần.
Hắn ta mỉm cười, xoay người, đi về hướng hoàn toàn ngược lại.
Hệt như Tiêu Quân Vĩ dự đoán, chuyện Phượng Tinh như mọc cánh, nhanh chóng truyền đi khắp Kinh Thành của Đại Lệ, dù Lưu quản sự đã giám sát cửa nẻo chặt chẽ, nhưng những lời nói nhăng nói cuội này vẫn như gió mà thổi đến sân sau phủ Bát Hoàng tử...
"... Tiểu thư, người không biết đâu, bây giờ ở bên ngoài đang xôn xao cái gì mà có được Phượng Tinh sẽ có được thiên hạ, tin tức mơ hồ lắm, ai nấy đều đang suy đoán xem người được Phượng Tinh chiếu mệnh sẽ là cô nương nhà nào đấy”
Ngọc Trân cầm cây búa nhỏ giúp Vân Hiểu Tinh gõ quả hồ đào ra, vô cùng phấn khởi nói: "Tiểu thư, người đoán xem sẽ là ai? Có khi nào là Nhị cô nương nhà chúng ta không nhỉ?"
"Một ngôi sao thôi mà, không nên miễn cưỡng gán cho nó cái danh Phượng Tinh, lại còn muốn ghép với một người nữa chứ, đúng là lố quá đấy." Vân Hiểu Tinh không thèm để ý, ngồi bóc quả hồ đào ăn: "Ngươi ra ngoài đừng có nói lung tung đấy nhé, đừng có làm xấu mặt Hợp Tâm uyển chúng ta.
Ngọc Trân ngoan ngoãn gật đầu: "Tiểu thư cứ yên tâm, nô tỳ chỉ nghe chút thế thôi, không nói gì đâu. Mấy người bên ngoài kia miệng thối lắm, mà tiếc là điện hạ đã cưới tiểu thư rồi, e là không có cơ hội có được Phượng Tinh rồi"
Vân Hiểu Tinh cười xùy: "Nếu Tiêu Quân Hạo tin mấy lời này thì lại tốt quá, nhân cơ hội này bỏ ta luôn đi, cho ta đỡ phải hao tâm tốn sức."
Mà tiếc thay, theo những gì nàng hiểu về Tiêu Quân Hạo thì nam nhân chó má kia sẽ không tin mấy thứ này.
"Tiểu thư!" Ngọc Trân vẫn hy vọng tiểu thư nhà mình ngồi vững vị trí Hoàng phi: "Hiện giờ điện hạ đối xử với người rất tốt mà, lần trước người hành điện hạ như vậy mà điện hạ cũng không giận, hơn nữa Lưu quản sự nói điện hạ hạ lệnh rồi, không được nói bậy trong phủ, vì chuyện này mà phủ mình đã bán hai tên nha hoàn rồi đó. Bởi vậy có thể thấy hình như điện hạ cũng coi trọng tiểu thư mà!"
"Đây không phải coi trọng ta, hắn đang sợ dẫn lửa thiêu thân thôi." Vân Hiểu Tinh bật cười, bật dậy một cái: "Ta đi ngủ một lát đã, đừng có quấy rầy ta"
Mấy ngày nay nàng ở trong rừng trúc sau núi tìm được vài loại thảo dược hiếm hoi, nhẩm tính thời gian, chắc cũng đã đến lúc tinh luyện rồi.
Ngọc Trân ngẩn ngơ: "Lại ngủ nữa ạ?”
Dạo này tiểu thư nhà mình càng ngày càng ngủ nhiều, nếu cứ ngủ mãi như thế thì sao mà được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng ấy lập tức kéo Vân Hiểu Tinh dậy: "Tiểu thư, hôm nay trời đẹp thế này, ít nhất chúng ta cũng đi dạo hoa viên tí đi, suốt ngày ở trong phòng thế này, ngột ngạt sao mà chịu được!"
Ở trong phòng thí nghiệm nàng muốn cái gì là có cái đó, còn tốt hơn đi dạo trong cái vườn kia nhiều lắm! Vân Hiểu Tinh vốn định từ chối, nhưng khi nhìn ánh mắt quan tâm như nai con của cô nhóc nhà mình thì lại mềm lòng: "Đi thôi."
Hợp Tâm uyển của phủ Hoàng tử nằm ở phía Tây Bắc, vừa đi vừa nghỉ một đường, chẳng mấy chốc đã đến sau hoa viên.
Là một người hiện đại có thể coi là kiến thức sâu rộng, Vân Hiểu Tinh phải công nhận vườn ở phủ Bát Hoàng tử đúng là cũng hơi đáng ngắm đấy, cột tường chạm khắc, thềm đá ngọc thạch, quanh co đến nơi sâu thẳm, khi bước qua hành lang trong sân, cảm thấy như được bầu không khí thoải mái bao la bao bọc lại.
"Đánh! Tự và miệng đi!" Tiếng quát bén nhọn bỗng vang lên: "Có chút việc cũng làm không xong, ta giữ ngươi có tác dụng gì chứ!"
Nghe giống như... giọng của Tề Lâm Mạn?
Ngọc Trân bị dọa cho co người: "Tiểu thư, là Trắc phi nương nương!"
Vân Hiểu Tinh vốn dĩ lười quan tâm Tề Lâm Mạn, nhưng nhìn dáng vẻ vô dụng của Ngọc Trân, nàng bĩu môi, đưa tay kéo cô nhóc kia tới đó: "Đi, đi qua đó xem thế nào. "Tiểu thư, hay là thôi chúng ta đừng đi." Ngọc Trân khẽ hoảng, nói: "Hình như Trắc phi nương nương đang tức giận lắm."
"Nàng ta tức giận là việc của nàng ta, chúng ta đi dạo là việc của chúng ta, không can thiệp vào chuyện của nhau, có gì đâu mà ngươi hoảng thế. Đi, qua đó xem thử.”
Đúng là Tề Lâm Mạn đang phạt nha hoàn của nàng ta.
Tiếng tát chan chát khiến gương mặt nha hoàn kia sưng húp lên, dù vậy nha hoàn kia cũng không dám ngừng, thút tha thút thít nói: "Trắc phi nương nương! Nô tỳ không dám! Không dám nữa đâu ạ!"
"Đánh, đánh tiếp! Loại tôi tớ xảo quyệt nhà ngươi, lại dám nói xằng nói bậy sau lưng ta!" Mặt Tề Lâm Mạn biến sắc, người bên cạnh câm như hến, không dám nói câu nào.
Vân Hiểu Tinh kéo bừa một nha đầu đang nấp trong chỗ tối ra: "Có chuyện gì vậy?"
Nha đầu nhìn thấy Vân Hiểu Tinh thì cuống quít cúi đầu hành lễ với nàng: "Bái kiến Hoàng phi nương nương."
Vân Hiểu Tinh đã từng làm loạn mấy đợt, lớn có, nhỏ có, từ lâu đã không còn ai dám khinh thường vị Hoàng phi nương nương này nữa. Nghe nàng hỏi cũng không dám giấu giếm, kể rõ mười mươi cho nàng nghe.
Gần đây đúng là Tề Lâm Mạn rất khó chịu.
Chuyện Phượng Tinh đồn thổi bên ngoài cũng truyền đến tai nàng ta, hơn nữa chuyện truyền đến tai nàng ta còn kinh khủng hơn những gì Vân Hiểu Tinh nghe nhiều.
Tiêu Quân Hạo là Hoàng tử cao quý, chiến công sáng ngời, vốn là người có triển vọng được chọn để thừa kế ngôi vị Hoàng đế. Giờ chuyện Phượng Tinh xuất hiện, tuy rằng hắn đã cưới vợ, nhưng cũng khó tránh có mấy người rảnh hơi rỗi việc mà lôi chuyện hậu viện của Tiêu Quân Hạo ra bàn tán.
Dù Vân Hiểu Tinh không được Tiêu Quân Hạo yêu thương nhưng dù sao vẫn là con gái của Tướng quân. Còn Tề Lâm Mạn chỉ là con gái dân giang hồ, dù là sư muội của Tiêu Quân Hạo, nhưng không hề có một thân phận xứng đôi với Tiêu Quân Hạo, cũng không được người bên ngoài công nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là hay luôn, người ta đổ việc Tiêu Quân Hạo không có duyên với Phượng Tinh lên thân phận của Tề Lâm Mạn.
Vốn dĩ Tề Lâm Mạn đã ghét người khác nhắc đến thân phận của mình, nàng ta cũng biết, với gia thế của nàng ta, có khi cả đời cũng không thể gặp được Tiêu Quân Hạo, càng không có cơ hội gả vào phủ Bát Hoàng tử.
Nàng ta đuối lý, càng không thể nào ra ngoài phân bua với những người ngoài kia, chỉ đành đổ hết lửa giận lên đầu nha hoàn.
Vân Hiểu Tinh nghe rõ ràng tường tận, liếc nhìn Tề Lâm Mạn đang thở hổn hển, nàng chậc lưỡi.
Vốn dĩ nàng đã không thích cái nết của Tề Lâm Mạn, nay nhìn dáng vẻ này của nàng ta thì lại càng không ưa nổi.
Cái thứ bắt nạt kẻ yếu!
"Tiểu thư, người định nhúng tay vào ạ?" Ngọc Trân phúc hậu, nhìn dáng vẻ Đinh Đang như vậy thì cũng thấy hơi không đành lòng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Manh Thê Phúc Hắc
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Tiểu Phượng Hoàng - A Lạc Lạc
4. Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
=====================================
Vân Hiểu Tinh ngắm nhìn gương mặt sắp bị đập nát của Đinh Đang: "Sao ta phải nhúng tay vào?"
"Dạ?"
"Nha đầu kia cũng chẳng tốt lành gì. Chỉ là chó cắn chó rồi dính cả miệng đầy lông thôi, quan tâm bọn họ làm gì?" Vân Hiểu Tinh cười khẩy: "Đi thôi, chúng ta đi dạo chỗ khác.
Ngọc Trân ngơ ngẩn, vội vã theo sau Vân Hiểu Tinh, mấy nha đầu kể chuyện khi nãy thấy các nàng bỏ đi thì cũng vội vàng đi theo, từ hai người biến thành một nhóm người, lập tức thu hút sự chú ý của Tề Lâm Mạn.
"Kia là ai?"
"Là, là Hoàng phi nương nương ạ!"
Tề Lâm Mạn nhìn Vân Hiểu Tinh được mọi người vây quanh như những chòm sao vây quanh ánh trăng sáng, suýt chút nữa cắn gãy cả răng, nàng ta đạp Đinh Đang một cước: "Đồ vô dụng! Đúng là khiến ta mất mặt mà! Xem ta có đánh chết ngươi không!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro