Xuyên Không: Chồng Vương Gia Khó Bỏ
Ta biết y thuật, còn có tiền
Đậu Đỏ Bé Bé
2024-07-20 19:00:39
Nhìn đôi mắt ngây thơ mà không che giấu nổi hoảng sợ của Cẩu Oa, Vân Hiểu Tinh khẽ mỉm cười, chủ động vươn tay kéo bàn tay nhỏ đen nhẻm của cậu bé: “Nàng ấy nhiều lời quá, chúng ta không dẫn nàng ấy theo nữa, đi thôi.
Ngọc Trân sốt ruột: “Tiểu thư!”
Cẩu Oa ngoác miệng cười nổi bong bóng nước mũi, lớn tiếng nói: “Nhà ta ở ngay đằng trước thôi!”
Nhà của Cẩu Oa cách nơi này không hề xa, căn phòng nhỏ hẹp cũ kỹ chen chúc vào nhau, trên đỉnh đầu giăng chẳng chịt nhiều dây phơi quần áo, chia năm xẻ bảy bầu trời hiếm khi đẹp đẽ của Kinh Đô, thoạt trông nặng nề và dồn nén.
Cẩu Oa quen đường quen nẻo dẫn Vân Hiểu Tinh về nhà, nhà cậu bé chen ở trong cái góc phòng rách nát kia, là một nơi rất nhỏ, nhưng rõ ràng đã cố gắng dọn dẹp, trông cũng khá sạch sẽ.
Mẹ Cẩu Oa ngồi thẫn thờ ở cửa, đã không còn có tinh thần như ngày đó nữa, tay xoa dây thừng một cách máy móc, đôi mắt vô hồn, trống rỗng mà vô lực, dù có nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên.
“Mẹ!” Cẩu Oa hất tay Vân Hiểu Tinh ra, lê giày chạy tới: “Con về rồi đây”
Gương mặt mẹ Cẩu Oa lộ ra chút cảm xúc, dường như muốn đánh cậu bé, nhưng chút cảm xúc muốn phát tác kia đã bị hiện thực nặng nề đè nén lại, thậm chí còn không có tinh thần đánh thẳng con chạy lung tung nhà mình. Nàng ta chết lặng nói: “Mau dập đầu với cha con đi. Cha con sắp đi rồi mà con còn chạy lung tung nữa
“Không phải đâu, mẹ à, con tìm được người muốn mua con rồi, nàng ấy nói sẽ đưa hai xâu tiền đấy!” Cẩu Oa hưng phấn nói.
“... Nói lung tung gì vậy, nhà này chỉ có độc đinh là con, có bán mẹ cũng không thể bán con được. Mẹ Cẩu Oa vỗ đầu cậu bé, sắc mặt hơi giận dữ, nhưng nghĩ tới trụ cột trong nhà giờ đã sập xuống, lại cảm thấy sức lực toàn thân như thể bị rút sạch, khuôn mặt mệt mỏi toàn là cay đắng.
Cuối cùng nói với Cẩu Oa: “Mau tới chỗ cha con đi, túc trực cạnh cha con, đừng để cha con chết cũng không có ai biết, mẹ còn phải bện dây rơm, lát nữa còn phải dùng lúc đưa tang”
“Đã đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn tâm tình bện dây rơm à! Nam nhân của ngươi sắp chết rồi kìa!” Ngọc Trân ở bên cạnh thực sự không nhịn nổi nữa, lớn tiếng chỉ trích.
“Ngọc Trân!” Vân Hiểu Tinh nghiêm túc nhìn Ngọc Trân.
Tuy Ngọc Trân chỉ là một nha hoàn, nhưng được lớn lên trong phủ Tướng quân từ nhỏ, tuy không được tính là ăn ngon mặc đẹp, nhưng cũng chưa phải đói bao giờ, đương nhiên không biết người nghèo khổ sống như thế nào.
Ngọc Trân chưa từng thấy sắc mặt Vân Hiểu Tinh nặng nề như vậy bao giờ, ấp úng một câu rồi chẳng dám nói nữa.
Mẹ Cẩu Oa sững sờ nhìn Vân Hiểu Tinh: “Vân Đại tiểu thư, sao người lại tới đây?”
“Ta hiểu chút y thuật, để ta xem thế nào” Vân Hiểu Tinh mỉm cười nhìn nàng ta.
“Nhưng trong nhà bừa bộn lắm...
Vân Hiểu Tinh đẩy cửa đi vào bên trong, so với vẻ thoáng đãng ngoài phòng, trong phòng vừa nhỏ vừa lạnh vừa tối, thậm chí còn chẳng nỡ thắp đèn dầu, chẳng trách mẹ Cẩu Oa lại ngồi ngoài cửa bện dây rơm.
“Đại tiểu thư, ở đây, ở đây!” Cẩu Oa kéo nàng đi tới bên giường.
Cha Cẩu Oa nằm trên giường, người đắp chăn, đầu quấn băng gạc lung tung, trên băng gạc toàn là máu, vết máu chưa khô, đôi mắt nhắm chặt lại, giờ đã thở ra thì nhiều hít vào thì ít rồi.
Mặt Vân Hiểu Tinh hơi biến sắc, lập tức vén chăn của hắn ta, chỉ thấy cái chân bị gãy của hắn ta sưng vù lên, rõ ràng đã hơi biến dạng.
Nàng vội vàng cúi người xuống bắt mạch cho đối phương, một lúc lâu sau khẽ thở phào một hơi... Cha Cẩu Oa trông thì có vẻ đang gặp nguy hiểm,
nhưng thực ra chỉ là khí huyết quá hư tổn, có lẽ mất máu quá nhiều nên mới vậy.
Nàng lấy một bình đan Dưỡng Sâm từ trong tay áo ra, cái này nàng vừa điều chế được từ hôm qua, bổ máu rất tốt, vốn dĩ định đưa cho Vân Duệ Khải mang tới thao trường, không ngờ ông ra ngoài sớm nên không đưa được, nên thuận đường mang theo.
Không ngờ lúc này lại có tác dụng.
Nàng đưa cho Cẩu Oa: “Cho cha ngươi uống đi”
Cẩu Oa lập tức cầm lấy cho cha uống, bị mẹ Cẩu Oa hoảng loạn ngăn lại: “Đại tiểu thư, bọn ta không uống nổi thuốc đâu...
“Đây là thuốc ta tự điều chế, nhân sâm cũng là trồng trong sân nhà mình, không tốn tiền đâu, cứ yên tâm mà dùng. Nếu không được nữa thì để tới khi trượng phu của ngươi khỏe rồi bảo hắn làm việc cho ta”
“Nhưng, nhưng mà..”
Ngọc Trân vội vàng nhận lấy thuốc cho cha Cẩu Oa uống, sắc mặt cha Cẩu Oa tốt lên trông thấy, chẳng mấy chốc đã mở mắt ra: “Mẹ nó à...
Mẹ Cẩu Oa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cũng không màng tới Vân Hiểu Tinh nữa, hoảng loạn nhào tới: “Cha nó à! Chàng tỉnh lại rồi!” “Cha!” Cẩu Oa cũng bật khóc chạy tới!
Vân Hiểu Tinh cũng không làm phiền gia đình họ nữa, dẫn Ngọc Trân lui ra ngoài cửa. Không lâu sau mẹ Cẩu Oa đã đi ra, gương mặt vốn ngây dại cuối cùng cũng có thêm chút sức sống.
Vân Hiểu Tinh ra hiệu cho Ngọc Trân lấy ngân phiếu đưa qua: “Tuy số thuốc kia có thể giữ được mạng của hắn, nhưng lại không chữa khỏi được cái chân bị gãy, ta cũng không rảnh ngày nào cũng tới, ngươi đi tìm một đại phu khám cho hắn đi, đừng để ảnh hưởng thêm. Ta thấy chắc vẫn chữa được.
Mẹ Cẩu Oa cầm đồ, đôi tay run rẩy, vành mắt đỏ hoe, quỳ phịch xuống trước mặt Vân Hiểu Tinh: “Đại tiểu thư, đại ân đại đức của người, ta có làm
trâu làm ngựa cũng phải trả cho người!”
Ngọc Trân vội vàng đi tới đỡ mẹ Cẩu Oa: “Tiểu thư nhà bọn ta không thích người khác quỳ đâu, ngươi mau đứng dậy đi”
Dù rằng như vậy, mẹ Cẩu Oa vẫn dập đầu mấy cái thật mạnh, lúc này mới đỏ mắt đứng dậy, Ngọc Trân biết Vân Hiểu Tinh có chuyện muốn hỏi nên lại kéo mẹ Cẩu Oa ngồi xuống.
Vân Hiểu Tinh hài lòng nhìn Ngọc Trân, hỏi mẹ Cẩu Oa: “Cẩu Oa nói qua loa, bảo là đi cướp nước. Có chuyện gì vậy?"
Mẹ Cẩu Oa cầm thuốc và ngân phiếu, như được uống thuốc an thần, cuối cùng cũng có sức lực để nói chuyện: “Nơi này đều là người nghèo khổ, cũng không có đồng ruộng gì, vốn dĩ trong nhà còn có chút tiền dư, nhưng vì chân của hắn nên cũng đã tốn kha khá rồi. Để có cơm ăn, nhà ta bèn thuê ba phần ruộng cạn của nhà Lưu đại địa chủ.
“Nhưng gần đây không có mưa, mương cũng không có nước, không có nước tưới đất, ruộng cạn này vốn đã không thu được lương thực rồi, lại không có nước nữa, chẳng có hoa màu gì cả, nhưng nhà Lưu đại địa chủ vẫn cho người tới đòi tiền thuê. Quan lại cũng không chịu mở mương chảy nước, nam nhân của ta sốt ruột, bèn chống gậy đi đánh nhau, cuối cùng thành ra thế này... Thực ra cũng không trách người ta được, tại người người nhà nhà đều thiếu nước mà, nhưng..
Mẹ Cẩu Oa nghĩ mà chua xót, vành mắt đỏ hoe, chẳng nói nổi một câu nào.
Vân Hiểu Tinh ngẫm nghĩ một hồi, nhìn xung quanh: “Những người ở gần đây đều không có ruộng sao?”
Mẹ Cẩu Oa cười khổ: “Nếu có ruộng, cuộc sống có thể thành ra thế này chắc?”
“Quan phủ mặc kệ à? Theo hộ tịch thì nhà các ngươi được chia ruộng mới đúng chứ.
“Chỗ bọn ta toàn là lưu dân tới đây từ mấy năm trước, chỗ ở cấp cho bọn ta còn chẳng ra sao, lấy đâu ra được cấp ruộng. Cũng có người từng đi đòi, nhưng quan phủ nói không có ruộng, bọn ta cũng hết cách”
Trong lúc nói chuyện, người xung quanh có quan hệ tốt đẹp với nhà họ Lý nghe nói có quý nhân tới, cứu được Lý Đại, còn cho bạc, ai ai cũng chạy tới
xem, nhưng không dám tới gần mà chỉ nhìn từ xa. Những khuôn mặt trắng bệch gầy rộc kia toàn là vẻ chết lặng với cuộc sống, đầy vẻ trống rỗng cùng tuyệt vọng.
Vân Hiểu Tinh suy ngẫm: “Nơi này của các ngươi có khoảng bao nhiêu người?”
“Một ngàn tám trăm hộ.
Một ngàn tám trăm hộ, nếu tính mỗi hộ ba người thì cũng là mấy ngàn người rồi. Tận mấy ngàn người mà lại chen chúc ở cái nơi nhỏ hẹp này...
Khó mà tưởng tượng được ở Kinh Thành của Lệ Quốc lại xuất hiện tình huống này...
Vân Hiểu Tinh ngẫm nghĩ, nhìn những khuôn mặt có già có trẻ xung quanh, trong lòng suy tính rất nhanh: “Ngươi có quen biết những người gần đây không?”
Mẹ Cẩu Oa không rõ cho lắm: “Đều cùng chạy nạn tới đây nên cũng biết một chút về nhau.
Ngọc Trân sốt ruột: “Tiểu thư!”
Cẩu Oa ngoác miệng cười nổi bong bóng nước mũi, lớn tiếng nói: “Nhà ta ở ngay đằng trước thôi!”
Nhà của Cẩu Oa cách nơi này không hề xa, căn phòng nhỏ hẹp cũ kỹ chen chúc vào nhau, trên đỉnh đầu giăng chẳng chịt nhiều dây phơi quần áo, chia năm xẻ bảy bầu trời hiếm khi đẹp đẽ của Kinh Đô, thoạt trông nặng nề và dồn nén.
Cẩu Oa quen đường quen nẻo dẫn Vân Hiểu Tinh về nhà, nhà cậu bé chen ở trong cái góc phòng rách nát kia, là một nơi rất nhỏ, nhưng rõ ràng đã cố gắng dọn dẹp, trông cũng khá sạch sẽ.
Mẹ Cẩu Oa ngồi thẫn thờ ở cửa, đã không còn có tinh thần như ngày đó nữa, tay xoa dây thừng một cách máy móc, đôi mắt vô hồn, trống rỗng mà vô lực, dù có nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên.
“Mẹ!” Cẩu Oa hất tay Vân Hiểu Tinh ra, lê giày chạy tới: “Con về rồi đây”
Gương mặt mẹ Cẩu Oa lộ ra chút cảm xúc, dường như muốn đánh cậu bé, nhưng chút cảm xúc muốn phát tác kia đã bị hiện thực nặng nề đè nén lại, thậm chí còn không có tinh thần đánh thẳng con chạy lung tung nhà mình. Nàng ta chết lặng nói: “Mau dập đầu với cha con đi. Cha con sắp đi rồi mà con còn chạy lung tung nữa
“Không phải đâu, mẹ à, con tìm được người muốn mua con rồi, nàng ấy nói sẽ đưa hai xâu tiền đấy!” Cẩu Oa hưng phấn nói.
“... Nói lung tung gì vậy, nhà này chỉ có độc đinh là con, có bán mẹ cũng không thể bán con được. Mẹ Cẩu Oa vỗ đầu cậu bé, sắc mặt hơi giận dữ, nhưng nghĩ tới trụ cột trong nhà giờ đã sập xuống, lại cảm thấy sức lực toàn thân như thể bị rút sạch, khuôn mặt mệt mỏi toàn là cay đắng.
Cuối cùng nói với Cẩu Oa: “Mau tới chỗ cha con đi, túc trực cạnh cha con, đừng để cha con chết cũng không có ai biết, mẹ còn phải bện dây rơm, lát nữa còn phải dùng lúc đưa tang”
“Đã đến lúc này rồi mà ngươi vẫn còn tâm tình bện dây rơm à! Nam nhân của ngươi sắp chết rồi kìa!” Ngọc Trân ở bên cạnh thực sự không nhịn nổi nữa, lớn tiếng chỉ trích.
“Ngọc Trân!” Vân Hiểu Tinh nghiêm túc nhìn Ngọc Trân.
Tuy Ngọc Trân chỉ là một nha hoàn, nhưng được lớn lên trong phủ Tướng quân từ nhỏ, tuy không được tính là ăn ngon mặc đẹp, nhưng cũng chưa phải đói bao giờ, đương nhiên không biết người nghèo khổ sống như thế nào.
Ngọc Trân chưa từng thấy sắc mặt Vân Hiểu Tinh nặng nề như vậy bao giờ, ấp úng một câu rồi chẳng dám nói nữa.
Mẹ Cẩu Oa sững sờ nhìn Vân Hiểu Tinh: “Vân Đại tiểu thư, sao người lại tới đây?”
“Ta hiểu chút y thuật, để ta xem thế nào” Vân Hiểu Tinh mỉm cười nhìn nàng ta.
“Nhưng trong nhà bừa bộn lắm...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Hiểu Tinh đẩy cửa đi vào bên trong, so với vẻ thoáng đãng ngoài phòng, trong phòng vừa nhỏ vừa lạnh vừa tối, thậm chí còn chẳng nỡ thắp đèn dầu, chẳng trách mẹ Cẩu Oa lại ngồi ngoài cửa bện dây rơm.
“Đại tiểu thư, ở đây, ở đây!” Cẩu Oa kéo nàng đi tới bên giường.
Cha Cẩu Oa nằm trên giường, người đắp chăn, đầu quấn băng gạc lung tung, trên băng gạc toàn là máu, vết máu chưa khô, đôi mắt nhắm chặt lại, giờ đã thở ra thì nhiều hít vào thì ít rồi.
Mặt Vân Hiểu Tinh hơi biến sắc, lập tức vén chăn của hắn ta, chỉ thấy cái chân bị gãy của hắn ta sưng vù lên, rõ ràng đã hơi biến dạng.
Nàng vội vàng cúi người xuống bắt mạch cho đối phương, một lúc lâu sau khẽ thở phào một hơi... Cha Cẩu Oa trông thì có vẻ đang gặp nguy hiểm,
nhưng thực ra chỉ là khí huyết quá hư tổn, có lẽ mất máu quá nhiều nên mới vậy.
Nàng lấy một bình đan Dưỡng Sâm từ trong tay áo ra, cái này nàng vừa điều chế được từ hôm qua, bổ máu rất tốt, vốn dĩ định đưa cho Vân Duệ Khải mang tới thao trường, không ngờ ông ra ngoài sớm nên không đưa được, nên thuận đường mang theo.
Không ngờ lúc này lại có tác dụng.
Nàng đưa cho Cẩu Oa: “Cho cha ngươi uống đi”
Cẩu Oa lập tức cầm lấy cho cha uống, bị mẹ Cẩu Oa hoảng loạn ngăn lại: “Đại tiểu thư, bọn ta không uống nổi thuốc đâu...
“Đây là thuốc ta tự điều chế, nhân sâm cũng là trồng trong sân nhà mình, không tốn tiền đâu, cứ yên tâm mà dùng. Nếu không được nữa thì để tới khi trượng phu của ngươi khỏe rồi bảo hắn làm việc cho ta”
“Nhưng, nhưng mà..”
Ngọc Trân vội vàng nhận lấy thuốc cho cha Cẩu Oa uống, sắc mặt cha Cẩu Oa tốt lên trông thấy, chẳng mấy chốc đã mở mắt ra: “Mẹ nó à...
Mẹ Cẩu Oa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cũng không màng tới Vân Hiểu Tinh nữa, hoảng loạn nhào tới: “Cha nó à! Chàng tỉnh lại rồi!” “Cha!” Cẩu Oa cũng bật khóc chạy tới!
Vân Hiểu Tinh cũng không làm phiền gia đình họ nữa, dẫn Ngọc Trân lui ra ngoài cửa. Không lâu sau mẹ Cẩu Oa đã đi ra, gương mặt vốn ngây dại cuối cùng cũng có thêm chút sức sống.
Vân Hiểu Tinh ra hiệu cho Ngọc Trân lấy ngân phiếu đưa qua: “Tuy số thuốc kia có thể giữ được mạng của hắn, nhưng lại không chữa khỏi được cái chân bị gãy, ta cũng không rảnh ngày nào cũng tới, ngươi đi tìm một đại phu khám cho hắn đi, đừng để ảnh hưởng thêm. Ta thấy chắc vẫn chữa được.
Mẹ Cẩu Oa cầm đồ, đôi tay run rẩy, vành mắt đỏ hoe, quỳ phịch xuống trước mặt Vân Hiểu Tinh: “Đại tiểu thư, đại ân đại đức của người, ta có làm
trâu làm ngựa cũng phải trả cho người!”
Ngọc Trân vội vàng đi tới đỡ mẹ Cẩu Oa: “Tiểu thư nhà bọn ta không thích người khác quỳ đâu, ngươi mau đứng dậy đi”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù rằng như vậy, mẹ Cẩu Oa vẫn dập đầu mấy cái thật mạnh, lúc này mới đỏ mắt đứng dậy, Ngọc Trân biết Vân Hiểu Tinh có chuyện muốn hỏi nên lại kéo mẹ Cẩu Oa ngồi xuống.
Vân Hiểu Tinh hài lòng nhìn Ngọc Trân, hỏi mẹ Cẩu Oa: “Cẩu Oa nói qua loa, bảo là đi cướp nước. Có chuyện gì vậy?"
Mẹ Cẩu Oa cầm thuốc và ngân phiếu, như được uống thuốc an thần, cuối cùng cũng có sức lực để nói chuyện: “Nơi này đều là người nghèo khổ, cũng không có đồng ruộng gì, vốn dĩ trong nhà còn có chút tiền dư, nhưng vì chân của hắn nên cũng đã tốn kha khá rồi. Để có cơm ăn, nhà ta bèn thuê ba phần ruộng cạn của nhà Lưu đại địa chủ.
“Nhưng gần đây không có mưa, mương cũng không có nước, không có nước tưới đất, ruộng cạn này vốn đã không thu được lương thực rồi, lại không có nước nữa, chẳng có hoa màu gì cả, nhưng nhà Lưu đại địa chủ vẫn cho người tới đòi tiền thuê. Quan lại cũng không chịu mở mương chảy nước, nam nhân của ta sốt ruột, bèn chống gậy đi đánh nhau, cuối cùng thành ra thế này... Thực ra cũng không trách người ta được, tại người người nhà nhà đều thiếu nước mà, nhưng..
Mẹ Cẩu Oa nghĩ mà chua xót, vành mắt đỏ hoe, chẳng nói nổi một câu nào.
Vân Hiểu Tinh ngẫm nghĩ một hồi, nhìn xung quanh: “Những người ở gần đây đều không có ruộng sao?”
Mẹ Cẩu Oa cười khổ: “Nếu có ruộng, cuộc sống có thể thành ra thế này chắc?”
“Quan phủ mặc kệ à? Theo hộ tịch thì nhà các ngươi được chia ruộng mới đúng chứ.
“Chỗ bọn ta toàn là lưu dân tới đây từ mấy năm trước, chỗ ở cấp cho bọn ta còn chẳng ra sao, lấy đâu ra được cấp ruộng. Cũng có người từng đi đòi, nhưng quan phủ nói không có ruộng, bọn ta cũng hết cách”
Trong lúc nói chuyện, người xung quanh có quan hệ tốt đẹp với nhà họ Lý nghe nói có quý nhân tới, cứu được Lý Đại, còn cho bạc, ai ai cũng chạy tới
xem, nhưng không dám tới gần mà chỉ nhìn từ xa. Những khuôn mặt trắng bệch gầy rộc kia toàn là vẻ chết lặng với cuộc sống, đầy vẻ trống rỗng cùng tuyệt vọng.
Vân Hiểu Tinh suy ngẫm: “Nơi này của các ngươi có khoảng bao nhiêu người?”
“Một ngàn tám trăm hộ.
Một ngàn tám trăm hộ, nếu tính mỗi hộ ba người thì cũng là mấy ngàn người rồi. Tận mấy ngàn người mà lại chen chúc ở cái nơi nhỏ hẹp này...
Khó mà tưởng tượng được ở Kinh Thành của Lệ Quốc lại xuất hiện tình huống này...
Vân Hiểu Tinh ngẫm nghĩ, nhìn những khuôn mặt có già có trẻ xung quanh, trong lòng suy tính rất nhanh: “Ngươi có quen biết những người gần đây không?”
Mẹ Cẩu Oa không rõ cho lắm: “Đều cùng chạy nạn tới đây nên cũng biết một chút về nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro