Xuyên Không: Chồng Vương Gia Khó Bỏ
Vẫn chưa chết
Đậu Đỏ Bé Bé
2024-07-20 19:00:39
Thái hậu không nghi ngờ hắn, tiếp tục nói: “Cha con không ở nhà, con cứ thường xuyên vào cung nói chuyện với ta.
Vân Hiểu Tinh che giấu sự kinh ngạc nghi ngờ trong lòng, sảng khoái đồng ý.
Sau khi xuất cung, quản sự của Vân phủ đã đợi sẵn ở ngoài cửa cung, cung kính nói: “Tham kiến Đại tiểu thư.
“Trong nhà vẫn ổn chứ?”
Mấy ngày nay nàng đều ở trong cung, không liên lạc nhiều với bên ngoài, quản sự không tiện nhập cung nên chỉ có thể nhờ cung nữ chuyển lời. Mặc dù mỗi ngày đều nhận được thông tin trong phủ, nhưng dù sao rời khỏi nhà mấy ngày rồi nên trong lòng nàng cũng không yên tâm lắm.
“Trong nhà đều ổn, chỉ là.. Quản sự ngập ngừng nói.
Ánh mắt Vân Hiểu Tinh sắc bén: “Có chuyện gì à?”
“Đại tiểu thư không nhận được thư sao? Nhưng Đại phu nhân nói bà ấy sẽ thông báo cho người mà.." Quản sự hơi hốt hoảng: “Đại tiểu thư, bên Hạ Bát Lý xảy ra chuyện rồi.
Sắc mặt Vân Hiểu Tinh thay đổi: “Xảy ra chuyện gì rồi?"
“Cũng không biết đám lưu manh du côn từ đâu tới, nói là người của Hạ Bát Lý trộm bản vẽ của bọn họ, chưa nói rõ ràng đã vừa đánh vừa đập, phá ruộng cắt nước, đến
cả thư viện cũng bị đập phá, những đứa trẻ trong thư viện không phục bèn lý luận với bọn chúng, bị đánh cho không ra hình người nữa rồi. Hôm qua ta muốn lén lút đi xem thử, nhưng bây giờ xung quanh mấy lối vào Hạ Bát Lý đều bị chặn lại rồi, Đại phu nhân lại cho những người canh ở đó rút hết, nói là chuyện này không liên quan đến Vân gia, không cho phép nhúng tay... Đại tiểu thư, người không biết sao?”
Sắc mặt Vân Hiểu Tinh trầm xuống.
Lục Thị thật to gan, vậy mà dám chơi trò khôn vặt này sau lưng nàng!
Quản sự vừa nhìn sắc mặt của Vân Hiểu Tinh liền biết nàng không hề biết chuyện, hoảng đến mức mặt mày biến sắc: “Đại tiểu thư, người xem bây giờ phải làm thế
nào?”
Vân Hiểu Tinh quyết định dứt khoát: “Đi Hạ Bát Lý!”
Họ vội vàng xuất phát, đi tới Hạ Bát Lý đã là buổi chiều, còn chưa vào trong ngõ đã nghe thấy tiếng hét tuyệt vọng ở bên trong: “Ta không biết gì hết!” Trong lòng Vân Hiểu Tinh trầm xuống, lập tức đi vào trong
Đứng từ xa nhìn lại, thấy Hạ Bát Lý vốn đã được dọn dẹp sạch sẽ thoáng mát giờ đã trở thành một mảnh hỗn loạn, tường của thư viện đã bị đập thủng một lỗ lớn, giống như một con quái thú có thể nuốt chửng mọi thứ. Nam nhân của Hạ Bát Lý nằm ngổn ngang trên mặt đất, một tên lưu manh cười toe toét giẫm lên người của cha Cầu Oa: "Không giao đồ ra đây thì hôm nay ta sẽ bán nữ nhân của ngươi đi!”
“Các ngươi dám!”
Đầu của cha Cẩu Oa bê bết máu, cây nạng cũng không biết để đi đâu, nhưng lại sống chết ôm chặt lấy bảng hiệu của thư viện không buông tay, chỉ sợ đám người kia hủy mất bảng hiệu!
“Ngươi xem ta có dám không? Cứ luôn mồm nói chỗ này của các ngươi do Vân gia bảo vệ, thế mà nhiều ngày vậy rồi vẫn không thấy người của Vân gia ra mặt. Hừ! Lãng phí sức lực của lão tử!”
Tên đó đạp bay cha Cẩu Oa, nghe thấy tiếng động thì nâng mắt lên nhìn, vừa nhìn thấy Vân Hiểu Tinh đang đi đầu là vẻ mặt đã mừng húm, còn chưa kịp nói gì đã thấy Vân Hiểu Tinh giơ tay lên một cái!
Mũi tên màu đen lạnh lẽo lao ra như sao băng, đâm thẳng vào bụng dưới của hắn ta!
Tên đó gào lên đau đớn rồi ngã phịch xuống đất!
Vân Hiểu Tinh quay đầu lại, nhìn những vẻ mặt đầy sảng khoái của những vệ binh Vân phủ phía sau, lạnh lùng quát lên: “Để thoát một tên thì đem đầu tới gặp ta!”
“Rõ!”
Vệ binh đồng thanh hét lên, thanh thế rung trời!
Vệ binh của Vân gia đều xuất thân từ quân ngũ, ghét nhất là đám lưu manh bắt nạt bách tính này, nhưng bởi vì mệnh lệnh của Đại phu nhân nên họ chỉ có thể cưỡng ép đè nén lửa giận. Giờ đây Đại tiểu thư đã hạ lệnh, họ lập tức như mãnh hổ xuống núi, xông lên giết bằng khí thể không thể ngăn được!
Vân Hiểu Tinh cũng không nhìn tình hình chiến đấu phức tạp bên kia, chỉ nhìn cha của Cẩu Oa: “Bọn trẻ đâu rồi?"
Nhiệm vụ cấp bách bây giờ chính là cứu người!
Quản gia đã sớm nhặt cây nạng lên giúp cha Cẩu Oa, cha Cẩu Oa gọi một tiếng Đại tiểu thư rồi lập tức khập khiễng đi trước dẫn đường, không lâu sau đã có thể nhìn thấy một gian nhà nhỏ, bên ngoài căn nhà đầy người, và cả những tiếng khóc thê lương tuyệt vọng từ bên trong truyền ra.
Lòng Vân Hiểu Tinh trầm xuống!
Nàng tới muộn rồi sao?
“Mau tránh ra! Đại tiểu thư tới rồi!” Cha Cẩu Oa vội vàng nói.
Phu nhân đứng bên ngoài cùng kinh ngạc quay đầu nhìn Vân Hiểu Tinh, đáy mắt xẹt qua một gợn sóng, sau đó lập tức chán chường ép xuống, chỉ lặng lẽ tránh ra.
Từng người từng người tránh ra, giống như Moses tách biển, trong đám đông chỉ thoảng có một chút rung động, sau đó lại bị hiện thực nặng nề đè xuống, sắc mặt phức tạp nhìn Vân Hiểu Tinh, thậm chí đến cả sức nổi giận cũng không có.
Từ trước đến nay Vân Hiểu Tinh không hề biết, hóa ra sự tuyệt vọng tới tột cùng chính là đến cả sức vùng vẫy cũng không có.
Xuân Nương đứng ở đầu, bên má trái của nàng ta tím bầm sưng tấy lên, rõ ràng là bị người ta đánh, ngẩng mặt lên nhìn Vân Hiểu Tinh, còn chưa mở lời thì hước mắt
đã rơi xuống: “Đại tiểu thư...
Ở chính giữa căn phòng có một chiếc giường đơn giản, thiếu niên ngày hôm đó tạt nước đang nằm bên trên, hai mắt nhắm chặt, không động đậy, trên người vẫn mặc đồng phục sạch sẽ, vô cùng gọn gàng.
Trương Lý chính đang ngồi ở mép giường, ông lão luôn khiến người ta có thiện cảm dường như đã khóc cạn nước mắt, trên gương mặt già nua là sự tuyệt vọng đến cực điểm, còn chẳng nhìn Vân Hiểu Tinh, chỉ nhìn chăm đứa cháu độc đinh của Lý gia bọn họ.
Vân Hiểu Tinh che giấu sự kinh ngạc nghi ngờ trong lòng, sảng khoái đồng ý.
Sau khi xuất cung, quản sự của Vân phủ đã đợi sẵn ở ngoài cửa cung, cung kính nói: “Tham kiến Đại tiểu thư.
“Trong nhà vẫn ổn chứ?”
Mấy ngày nay nàng đều ở trong cung, không liên lạc nhiều với bên ngoài, quản sự không tiện nhập cung nên chỉ có thể nhờ cung nữ chuyển lời. Mặc dù mỗi ngày đều nhận được thông tin trong phủ, nhưng dù sao rời khỏi nhà mấy ngày rồi nên trong lòng nàng cũng không yên tâm lắm.
“Trong nhà đều ổn, chỉ là.. Quản sự ngập ngừng nói.
Ánh mắt Vân Hiểu Tinh sắc bén: “Có chuyện gì à?”
“Đại tiểu thư không nhận được thư sao? Nhưng Đại phu nhân nói bà ấy sẽ thông báo cho người mà.." Quản sự hơi hốt hoảng: “Đại tiểu thư, bên Hạ Bát Lý xảy ra chuyện rồi.
Sắc mặt Vân Hiểu Tinh thay đổi: “Xảy ra chuyện gì rồi?"
“Cũng không biết đám lưu manh du côn từ đâu tới, nói là người của Hạ Bát Lý trộm bản vẽ của bọn họ, chưa nói rõ ràng đã vừa đánh vừa đập, phá ruộng cắt nước, đến
cả thư viện cũng bị đập phá, những đứa trẻ trong thư viện không phục bèn lý luận với bọn chúng, bị đánh cho không ra hình người nữa rồi. Hôm qua ta muốn lén lút đi xem thử, nhưng bây giờ xung quanh mấy lối vào Hạ Bát Lý đều bị chặn lại rồi, Đại phu nhân lại cho những người canh ở đó rút hết, nói là chuyện này không liên quan đến Vân gia, không cho phép nhúng tay... Đại tiểu thư, người không biết sao?”
Sắc mặt Vân Hiểu Tinh trầm xuống.
Lục Thị thật to gan, vậy mà dám chơi trò khôn vặt này sau lưng nàng!
Quản sự vừa nhìn sắc mặt của Vân Hiểu Tinh liền biết nàng không hề biết chuyện, hoảng đến mức mặt mày biến sắc: “Đại tiểu thư, người xem bây giờ phải làm thế
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
nào?”
Vân Hiểu Tinh quyết định dứt khoát: “Đi Hạ Bát Lý!”
Họ vội vàng xuất phát, đi tới Hạ Bát Lý đã là buổi chiều, còn chưa vào trong ngõ đã nghe thấy tiếng hét tuyệt vọng ở bên trong: “Ta không biết gì hết!” Trong lòng Vân Hiểu Tinh trầm xuống, lập tức đi vào trong
Đứng từ xa nhìn lại, thấy Hạ Bát Lý vốn đã được dọn dẹp sạch sẽ thoáng mát giờ đã trở thành một mảnh hỗn loạn, tường của thư viện đã bị đập thủng một lỗ lớn, giống như một con quái thú có thể nuốt chửng mọi thứ. Nam nhân của Hạ Bát Lý nằm ngổn ngang trên mặt đất, một tên lưu manh cười toe toét giẫm lên người của cha Cầu Oa: "Không giao đồ ra đây thì hôm nay ta sẽ bán nữ nhân của ngươi đi!”
“Các ngươi dám!”
Đầu của cha Cẩu Oa bê bết máu, cây nạng cũng không biết để đi đâu, nhưng lại sống chết ôm chặt lấy bảng hiệu của thư viện không buông tay, chỉ sợ đám người kia hủy mất bảng hiệu!
“Ngươi xem ta có dám không? Cứ luôn mồm nói chỗ này của các ngươi do Vân gia bảo vệ, thế mà nhiều ngày vậy rồi vẫn không thấy người của Vân gia ra mặt. Hừ! Lãng phí sức lực của lão tử!”
Tên đó đạp bay cha Cẩu Oa, nghe thấy tiếng động thì nâng mắt lên nhìn, vừa nhìn thấy Vân Hiểu Tinh đang đi đầu là vẻ mặt đã mừng húm, còn chưa kịp nói gì đã thấy Vân Hiểu Tinh giơ tay lên một cái!
Mũi tên màu đen lạnh lẽo lao ra như sao băng, đâm thẳng vào bụng dưới của hắn ta!
Tên đó gào lên đau đớn rồi ngã phịch xuống đất!
Vân Hiểu Tinh quay đầu lại, nhìn những vẻ mặt đầy sảng khoái của những vệ binh Vân phủ phía sau, lạnh lùng quát lên: “Để thoát một tên thì đem đầu tới gặp ta!”
“Rõ!”
Vệ binh đồng thanh hét lên, thanh thế rung trời!
Vệ binh của Vân gia đều xuất thân từ quân ngũ, ghét nhất là đám lưu manh bắt nạt bách tính này, nhưng bởi vì mệnh lệnh của Đại phu nhân nên họ chỉ có thể cưỡng ép đè nén lửa giận. Giờ đây Đại tiểu thư đã hạ lệnh, họ lập tức như mãnh hổ xuống núi, xông lên giết bằng khí thể không thể ngăn được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Hiểu Tinh cũng không nhìn tình hình chiến đấu phức tạp bên kia, chỉ nhìn cha của Cẩu Oa: “Bọn trẻ đâu rồi?"
Nhiệm vụ cấp bách bây giờ chính là cứu người!
Quản gia đã sớm nhặt cây nạng lên giúp cha Cẩu Oa, cha Cẩu Oa gọi một tiếng Đại tiểu thư rồi lập tức khập khiễng đi trước dẫn đường, không lâu sau đã có thể nhìn thấy một gian nhà nhỏ, bên ngoài căn nhà đầy người, và cả những tiếng khóc thê lương tuyệt vọng từ bên trong truyền ra.
Lòng Vân Hiểu Tinh trầm xuống!
Nàng tới muộn rồi sao?
“Mau tránh ra! Đại tiểu thư tới rồi!” Cha Cẩu Oa vội vàng nói.
Phu nhân đứng bên ngoài cùng kinh ngạc quay đầu nhìn Vân Hiểu Tinh, đáy mắt xẹt qua một gợn sóng, sau đó lập tức chán chường ép xuống, chỉ lặng lẽ tránh ra.
Từng người từng người tránh ra, giống như Moses tách biển, trong đám đông chỉ thoảng có một chút rung động, sau đó lại bị hiện thực nặng nề đè xuống, sắc mặt phức tạp nhìn Vân Hiểu Tinh, thậm chí đến cả sức nổi giận cũng không có.
Từ trước đến nay Vân Hiểu Tinh không hề biết, hóa ra sự tuyệt vọng tới tột cùng chính là đến cả sức vùng vẫy cũng không có.
Xuân Nương đứng ở đầu, bên má trái của nàng ta tím bầm sưng tấy lên, rõ ràng là bị người ta đánh, ngẩng mặt lên nhìn Vân Hiểu Tinh, còn chưa mở lời thì hước mắt
đã rơi xuống: “Đại tiểu thư...
Ở chính giữa căn phòng có một chiếc giường đơn giản, thiếu niên ngày hôm đó tạt nước đang nằm bên trên, hai mắt nhắm chặt, không động đậy, trên người vẫn mặc đồng phục sạch sẽ, vô cùng gọn gàng.
Trương Lý chính đang ngồi ở mép giường, ông lão luôn khiến người ta có thiện cảm dường như đã khóc cạn nước mắt, trên gương mặt già nua là sự tuyệt vọng đến cực điểm, còn chẳng nhìn Vân Hiểu Tinh, chỉ nhìn chăm đứa cháu độc đinh của Lý gia bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro