Xuyên Không: Dựa Vào Hệ Thống Vạn Nhân Mê, Tôi Xưng Bá Trong Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Tồn
Chương 23
2024-11-11 01:13:04
[Cô ta dám chắc?]
[Dù sao đi nữa, nhóm 5A cũng đã được giải thoát! Đây là tin tốt! Cô ta không còn kéo chân họ nữa!]
[Vậy thì cô ta tham gia làm gì?Bình hoa không có năng lực thì cũng phải dựa vào người khác, nếu không thì chỉ là tự tìm đường chết thôi.]
Dư Lạc Nhã còn chưa kịp mở miệng, thì Dư Thiên Việt đã nhẹ nhàng vẫy tay rồi quay lưng rời đi.
Trong sảnh tiệc rộng lớn, nơi nào cô đi qua cũng thu hút đủ loại ánh nhìn, nhưng họ mỗi người mỗi vẻ, đều không ai có ý định tiếp cận cô.
“Ký chủ, vừa rồi phòng phát trực tiếp của cô nhận được khoản chia sẻ lợi nhuận hai ngàn tinh tệ… từ những bình luận trả tiền để chửi mắng cô.” Hệ thống lên tiếng.
“Hả?” Dư Thiên Việt ngạc nhiên.
Nguyên chủ mỗi tháng chỉ được phát một khoản tiền tiêu vặt nhỏ, dù tiết kiệm được một ít, nhưng giờ cô đã quyết định cắt đứt quan hệ, nên sau này phải tự lực cánh sinh.
Vì thế: "Cứ chửi như vậy đi, càng nhiều càng tốt.”
“Ký chủ, tôi cũng vừa nhận được một khoản gì đó.” Hệ thống bất ngờ nói.
Vừa dứt lời, trong tầm nhìn của Dư Thiên Việt hiện ra giao diện của hệ thống.
Điểm yêu thích +59]
“Điểm yêu thích từ những đối tượng không phải mục tiêu. Mỗi điểm tương ứng với ít nhất vài người. Ký chủ, cô bị chửi như thế mà vẫn có người yêu thích sao?” Hệ thống cảm thấy khó hiểu.
“Ồ?” Dư Thiên Việt nhướn mày, ánh mắt đầy vẻ thấu suốt: "Trong đám khán giả vẫn có những người ít nói hơn.”
Những người có chút đồng cảm với hoàn cảnh của cô đã thể hiện sự tồn tại của mình qua điểm yêu thích lặng lẽ này.
“Á!” Hệ thống bỗng hét lên: "Ký chủ! Nhanh đi làm việc chính đi!”
“…Việc chính gì?”
“Chinh phục đấy!” Hệ thống lo lắng nói: “Nhân lúc còn chưa đến Hoang Tinh, nhanh đi tìm một đại lão cấp A dùng kỹ năng [Thân Kiều Thể Mềm] đi, để sau này không có ai dẫn dắt cô thì khổ.”
“...À.” Dư Thiên Việt thờ ơ đáp: “Biết rồi, Tiểu Điềm Điềm.”
Hệ thống: “???”
“Đạo cụ này không thể lãng phí như vậy được.” Dư Thiên Việt kiên quyết nói.
Hệ thống: “Sao lại gọi là lãng phí chứ? Đây chẳng phải là chiến lược tốt nhất à? Còn nữa, sao cô lại gọi tôi là Tiểu Điềm Điềm?”
Vì khí chất của cậu rất ngốc nghếch, ngây thơ.
Dư Thiên Việt lấy cớ: “Yên tâm đi, tôi biết phải làm gì.”
Vừa dứt lời, một bóng dáng cao lớn chắn ngay trước mặt, chặn đường Dư Thiên Việt đang định đi tiếp.
Dư Thiên Việt ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt lạnh lùng và mang theo vẻ kiêu ngạo.
[Dù sao đi nữa, nhóm 5A cũng đã được giải thoát! Đây là tin tốt! Cô ta không còn kéo chân họ nữa!]
[Vậy thì cô ta tham gia làm gì?Bình hoa không có năng lực thì cũng phải dựa vào người khác, nếu không thì chỉ là tự tìm đường chết thôi.]
Dư Lạc Nhã còn chưa kịp mở miệng, thì Dư Thiên Việt đã nhẹ nhàng vẫy tay rồi quay lưng rời đi.
Trong sảnh tiệc rộng lớn, nơi nào cô đi qua cũng thu hút đủ loại ánh nhìn, nhưng họ mỗi người mỗi vẻ, đều không ai có ý định tiếp cận cô.
“Ký chủ, vừa rồi phòng phát trực tiếp của cô nhận được khoản chia sẻ lợi nhuận hai ngàn tinh tệ… từ những bình luận trả tiền để chửi mắng cô.” Hệ thống lên tiếng.
“Hả?” Dư Thiên Việt ngạc nhiên.
Nguyên chủ mỗi tháng chỉ được phát một khoản tiền tiêu vặt nhỏ, dù tiết kiệm được một ít, nhưng giờ cô đã quyết định cắt đứt quan hệ, nên sau này phải tự lực cánh sinh.
Vì thế: "Cứ chửi như vậy đi, càng nhiều càng tốt.”
“Ký chủ, tôi cũng vừa nhận được một khoản gì đó.” Hệ thống bất ngờ nói.
Vừa dứt lời, trong tầm nhìn của Dư Thiên Việt hiện ra giao diện của hệ thống.
Điểm yêu thích +59]
“Điểm yêu thích từ những đối tượng không phải mục tiêu. Mỗi điểm tương ứng với ít nhất vài người. Ký chủ, cô bị chửi như thế mà vẫn có người yêu thích sao?” Hệ thống cảm thấy khó hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồ?” Dư Thiên Việt nhướn mày, ánh mắt đầy vẻ thấu suốt: "Trong đám khán giả vẫn có những người ít nói hơn.”
Những người có chút đồng cảm với hoàn cảnh của cô đã thể hiện sự tồn tại của mình qua điểm yêu thích lặng lẽ này.
“Á!” Hệ thống bỗng hét lên: "Ký chủ! Nhanh đi làm việc chính đi!”
“…Việc chính gì?”
“Chinh phục đấy!” Hệ thống lo lắng nói: “Nhân lúc còn chưa đến Hoang Tinh, nhanh đi tìm một đại lão cấp A dùng kỹ năng [Thân Kiều Thể Mềm] đi, để sau này không có ai dẫn dắt cô thì khổ.”
“...À.” Dư Thiên Việt thờ ơ đáp: “Biết rồi, Tiểu Điềm Điềm.”
Hệ thống: “???”
“Đạo cụ này không thể lãng phí như vậy được.” Dư Thiên Việt kiên quyết nói.
Hệ thống: “Sao lại gọi là lãng phí chứ? Đây chẳng phải là chiến lược tốt nhất à? Còn nữa, sao cô lại gọi tôi là Tiểu Điềm Điềm?”
Vì khí chất của cậu rất ngốc nghếch, ngây thơ.
Dư Thiên Việt lấy cớ: “Yên tâm đi, tôi biết phải làm gì.”
Vừa dứt lời, một bóng dáng cao lớn chắn ngay trước mặt, chặn đường Dư Thiên Việt đang định đi tiếp.
Dư Thiên Việt ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt lạnh lùng và mang theo vẻ kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro