Xuyên Không: Dựa Vào Hệ Thống Vạn Nhân Mê, Tôi Xưng Bá Trong Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Tồn
Chương 34
2024-11-11 01:13:04
Thịnh Liên Vân đứng thẳng, cầm thanh đao dài còn nhỏ máu, gãi đầu và nở một nụ cười vừa rạng rỡ vừa láu cá.
“Xin lỗi, anh không cố ý đâu.” Nói lời xin lỗi đầy chính nghĩa sau khi vừa ‘tắm máu’, anh còn nhiệt tình tự giới thiệu: “Anh là Thịnh Liên Vân, hân hạnh gặp em.”
Dư Thiên Việt hạ tay xuống, ánh mắt bình thản và không hề tỏ ra tức giận mà lại có chút trầm tư: “Anh chém nó dễ dàng thế sao?”
Thịnh Liên Vân suy nghĩ lời nói của cô, có phải cô đang chê anh khoe khoang không? Anh tra đao vào vỏ, nhún vai và giả bộ khiêm tốn: “Là do đao tốt thôi.”
“Ồ." Dư Thiên Việt lắc lắc con dao bếp trong tay: "Nhìn thì đúng là sắc hơn con dao bếp tạm thời của tôi thật.”
Không chém chết được tinh thú là lỗi của dao sao? Cô không muốn bị dìm trước máy quay đúng không.
Khóe miệng Thịnh Liên Vân giật giật. Xét về việc cả hai vừa hợp tác, anh đang do dự không biết có nên đổ hết lỗi cho con dao bếp kia để giúp cô không, thì thấy cô ngẩng đầu cười tươi: “Vậy anh có thể vất vả thêm một chút, lột vảy con tinh thú này được không?”
Thịnh Liên Vân: “?!”
Dư Thiên Việt thong thả nói: “Anh làm màn tắm máu đó chẳng phải là để dính mùi của nó sao? Vảy dính máu có mùi nồng và bền lắm, mau làm đi!”
Dựa vào sự yên tĩnh của khu rừng, có thể đoán rằng con tinh thú này chính là bá chủ của khu vực này, giống như sư tử hay hổ ở kiếp trước.
Giờ nó đã chết, xác có thể mang đi đổi vật phẩm, còn máu và vảy thì có thể giữ lại một ít, miễn là còn mùi của tinh thú bá chủ, trước khi mùi đó tan hết, các tinh thú khác sẽ tránh xa.
Thịnh Liên Vân ngạc nhiên: "Cô cũng rành rẽ thật.”
Anh cố tình làm màn tắm máu này vì nghĩ cô gái trước mặt, ăn mặc xinh đẹp để lên sóng, chắc chắn sẽ không chấp nhận việc máu bẩn dính lên người, anh cũng có ý tốt, đã lấy đồ của người ta thì cũng phải nghĩ cho cô ấy.
Không ngờ anh lại nhìn sai người, tự dưng vòng vo một hồi, cô ấy không hề để tâm đến điều đó.
Dư Thiên Việt bấm vào quang não, trong giao diện liên lạc với tổ chương trình, cô chọn nút [Đổi], rồi gật đầu hài lòng: “Cố lên nhé!”
… Thịnh Liên Vân đành quỳ xuống.
Bắt đầu cần mẫn lột vảy.
[Hahaha, hai người tai tiếng này lại tình cờ gặp nhau! Thật buồn cười!]
[Cười chết mất, tôi vừa từ phòng phát trực tiếp của Thịnh Liên Vân qua đây, mấy người không biết biểu cảm của ấy khi ở trên cây buồn cười thế nào đâu.]
“Xin lỗi, anh không cố ý đâu.” Nói lời xin lỗi đầy chính nghĩa sau khi vừa ‘tắm máu’, anh còn nhiệt tình tự giới thiệu: “Anh là Thịnh Liên Vân, hân hạnh gặp em.”
Dư Thiên Việt hạ tay xuống, ánh mắt bình thản và không hề tỏ ra tức giận mà lại có chút trầm tư: “Anh chém nó dễ dàng thế sao?”
Thịnh Liên Vân suy nghĩ lời nói của cô, có phải cô đang chê anh khoe khoang không? Anh tra đao vào vỏ, nhún vai và giả bộ khiêm tốn: “Là do đao tốt thôi.”
“Ồ." Dư Thiên Việt lắc lắc con dao bếp trong tay: "Nhìn thì đúng là sắc hơn con dao bếp tạm thời của tôi thật.”
Không chém chết được tinh thú là lỗi của dao sao? Cô không muốn bị dìm trước máy quay đúng không.
Khóe miệng Thịnh Liên Vân giật giật. Xét về việc cả hai vừa hợp tác, anh đang do dự không biết có nên đổ hết lỗi cho con dao bếp kia để giúp cô không, thì thấy cô ngẩng đầu cười tươi: “Vậy anh có thể vất vả thêm một chút, lột vảy con tinh thú này được không?”
Thịnh Liên Vân: “?!”
Dư Thiên Việt thong thả nói: “Anh làm màn tắm máu đó chẳng phải là để dính mùi của nó sao? Vảy dính máu có mùi nồng và bền lắm, mau làm đi!”
Dựa vào sự yên tĩnh của khu rừng, có thể đoán rằng con tinh thú này chính là bá chủ của khu vực này, giống như sư tử hay hổ ở kiếp trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ nó đã chết, xác có thể mang đi đổi vật phẩm, còn máu và vảy thì có thể giữ lại một ít, miễn là còn mùi của tinh thú bá chủ, trước khi mùi đó tan hết, các tinh thú khác sẽ tránh xa.
Thịnh Liên Vân ngạc nhiên: "Cô cũng rành rẽ thật.”
Anh cố tình làm màn tắm máu này vì nghĩ cô gái trước mặt, ăn mặc xinh đẹp để lên sóng, chắc chắn sẽ không chấp nhận việc máu bẩn dính lên người, anh cũng có ý tốt, đã lấy đồ của người ta thì cũng phải nghĩ cho cô ấy.
Không ngờ anh lại nhìn sai người, tự dưng vòng vo một hồi, cô ấy không hề để tâm đến điều đó.
Dư Thiên Việt bấm vào quang não, trong giao diện liên lạc với tổ chương trình, cô chọn nút [Đổi], rồi gật đầu hài lòng: “Cố lên nhé!”
… Thịnh Liên Vân đành quỳ xuống.
Bắt đầu cần mẫn lột vảy.
[Hahaha, hai người tai tiếng này lại tình cờ gặp nhau! Thật buồn cười!]
[Cười chết mất, tôi vừa từ phòng phát trực tiếp của Thịnh Liên Vân qua đây, mấy người không biết biểu cảm của ấy khi ở trên cây buồn cười thế nào đâu.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro