Xuyên Không: Dựa Vào Hệ Thống Vạn Nhân Mê, Tôi Xưng Bá Trong Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Tồn
Chương 40
2024-11-20 14:06:02
“Thì sao?” Dư Thiên Việt cắt ngang lời giải thích của Thịnh Liên Vân, thuận nước đẩy thuyền đánh lạc hướng nhóm người Dư Huân Duệ.
“Ha, đây là tài cán của em sao? Không kéo chân tụi anh thì đi kéo chân người khác à?” Dư Huân Duệ châm biếm.
Ánh mắt Dư Lạc Nhã lóe lên sự sáng tỏ.
Thì ra là… có người giúp Dư Thiên Việt.
Vì khuôn mặt này sao? Thế thì không ổn rồi.
“Chị à." Dư Lạc Nhã cố giữ bình tĩnh, giọng điệu cô ta nghiêm túc như đang khuyên nhủ: “Chị là cấp E, không có người giúp đỡ thì sớm muộn gì cũng gặp rắc rối, nhưng nếu cứ mãi đi theo người khác cũng không hay lắm… chúng ta mới là người một nhà, nếu chị không muốn rút lui thì nhất định phải ở cùng tụi em.”
Ngữ khí của Dư Lạc Nhã rất chắc chắn, nhìn từ ngoài vào tưởng như đang lo lắng, nhưng người trong cuộc nghe lại rõ ràng như một mệnh lệnh bắt buộc.
Thế nhưng, lần này cô ta vẫn không nhận được sự phản kháng mạnh mẽ như đã tưởng.
Dư Thiên Việt bình tĩnh nhìn họ: "Nói xong chưa?”
Dư Lạc Nhã lại ép buộc thêm lần nữa: “Dù chỉ vì thể diện của gia đình, nên chị đừng tùy hứng nữa được không?”
Nụ cười của Dư Thiên Việt càng sâu, như đang nhìn một đứa trẻ không biết điều, giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ vô hạn: “Dư Lạc Nhã, em có thể đừng quấn lấy chị nữa được không?”
“Em nói cái gì?” Dư Huân Duệ nổi giận: “Ai cho em quyền nói chuyện với Lạc Nhã như thế?”
Dư Thiên Việt không để ý đến anh ta, tiếp tục nhìn thẳng vào Dư Lạc Nhã: “Em không biết sao, mỗi lần chúng ta dính líu đến nhau là chị đều gặp xui xẻo. Ngay lúc chị vừa trở về thì em đã bỏ nhà đi bụi, bên ngoài thì truyền là chị đã ép em rời đi. Em nói xem, chị chỉ là một cấp E vô dụng như vậy thì làm sao có thể ép được em?
Em xem, từ đầu đến cuối, gia đình luôn đứng về phía em, nhưng bên ngoài lại đồn rằng chị muốn cướp thứ gì đó của em. Chị đã cướp cái gì cơ chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ là cái danh hiệu ‘con gái Dư gia’ này sao?
Bây giờ, chị muốn trả lại danh hiệu này, chúng ta từ đây cầu đi cầu, đường đi đường, mọi thứ đến đây là kết thúc, có được không?”
Dùng giọng nói dịu dàng nhất, để nói những lời chắc chắn nhất, không có gì ngoài điều đó.
Đầu óc Dư Lạc Nhã ầm lên.
Cô ta không ngờ Dư Thiên Việt lại đột nhiên thức tỉnh, còn dám kéo những chuyện này ra giữa đám đông, lúc này cô ta chỉ biết rưng rưng nước mắt: “Chị, chị hiểu lầm rồi.”
“Ha, đây là tài cán của em sao? Không kéo chân tụi anh thì đi kéo chân người khác à?” Dư Huân Duệ châm biếm.
Ánh mắt Dư Lạc Nhã lóe lên sự sáng tỏ.
Thì ra là… có người giúp Dư Thiên Việt.
Vì khuôn mặt này sao? Thế thì không ổn rồi.
“Chị à." Dư Lạc Nhã cố giữ bình tĩnh, giọng điệu cô ta nghiêm túc như đang khuyên nhủ: “Chị là cấp E, không có người giúp đỡ thì sớm muộn gì cũng gặp rắc rối, nhưng nếu cứ mãi đi theo người khác cũng không hay lắm… chúng ta mới là người một nhà, nếu chị không muốn rút lui thì nhất định phải ở cùng tụi em.”
Ngữ khí của Dư Lạc Nhã rất chắc chắn, nhìn từ ngoài vào tưởng như đang lo lắng, nhưng người trong cuộc nghe lại rõ ràng như một mệnh lệnh bắt buộc.
Thế nhưng, lần này cô ta vẫn không nhận được sự phản kháng mạnh mẽ như đã tưởng.
Dư Thiên Việt bình tĩnh nhìn họ: "Nói xong chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Lạc Nhã lại ép buộc thêm lần nữa: “Dù chỉ vì thể diện của gia đình, nên chị đừng tùy hứng nữa được không?”
Nụ cười của Dư Thiên Việt càng sâu, như đang nhìn một đứa trẻ không biết điều, giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ vô hạn: “Dư Lạc Nhã, em có thể đừng quấn lấy chị nữa được không?”
“Em nói cái gì?” Dư Huân Duệ nổi giận: “Ai cho em quyền nói chuyện với Lạc Nhã như thế?”
Dư Thiên Việt không để ý đến anh ta, tiếp tục nhìn thẳng vào Dư Lạc Nhã: “Em không biết sao, mỗi lần chúng ta dính líu đến nhau là chị đều gặp xui xẻo. Ngay lúc chị vừa trở về thì em đã bỏ nhà đi bụi, bên ngoài thì truyền là chị đã ép em rời đi. Em nói xem, chị chỉ là một cấp E vô dụng như vậy thì làm sao có thể ép được em?
Em xem, từ đầu đến cuối, gia đình luôn đứng về phía em, nhưng bên ngoài lại đồn rằng chị muốn cướp thứ gì đó của em. Chị đã cướp cái gì cơ chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ là cái danh hiệu ‘con gái Dư gia’ này sao?
Bây giờ, chị muốn trả lại danh hiệu này, chúng ta từ đây cầu đi cầu, đường đi đường, mọi thứ đến đây là kết thúc, có được không?”
Dùng giọng nói dịu dàng nhất, để nói những lời chắc chắn nhất, không có gì ngoài điều đó.
Đầu óc Dư Lạc Nhã ầm lên.
Cô ta không ngờ Dư Thiên Việt lại đột nhiên thức tỉnh, còn dám kéo những chuyện này ra giữa đám đông, lúc này cô ta chỉ biết rưng rưng nước mắt: “Chị, chị hiểu lầm rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro