Xuyên Không: Dựa Vào Hệ Thống Vạn Nhân Mê, Tôi Xưng Bá Trong Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Tồn
Chương 42
2024-11-22 10:00:30
“Thịnh thiếu.” Dư Huân Duệ nghiến răng nói, giọng điệu anh ta đầy châm chọc: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, cứ coi như Dư gia chúng tôi nợ anh một ân tình.”
???
Thịnh Liên Vân không kiên nhẫn: “Cái gì thế này…” Rõ ràng là tôi đã được hưởng lợi từ em gái anh ta mà!
“Khụ khụ…” Dư Thiên Việt nhẹ nhàng đẩy Thịnh Liên Vân một cái và ngắt lời anh lần nữa, rồi nói nhỏ sau lưng anh: “Người ta nghĩ nợ anh ân tình thì cứ đòi họ trả tinh tệ cho đỡ áy náy chứ?”
Thịnh Liên Vân quay phắt lại.
Đòi tiền được sao?
Dư Thiên Việt khẽ nheo mắt, dựa vào góc khuất tầm nhìn mà nhép miệng: “Chia bốn sáu.”
Đồng tử Thịnh Liên Vân như chấn động.
Anh lập tức quay lại, ngẩng cao cằm, giọng điệu đầy kiêu ngạo: “Ân tình vớ vẩn gì, nếu anh thật sự cảm thấy mắc nợ, thì 500 vạn tinh tệ coi như tiền công tôi cứu người.”
Nói xong, anh quay đầu, nhướng mày ý bảo với Dư Thiên Việt: Sao nào?
Dư Thiên Việt lặng lẽ giơ ngón cái lên.
Ánh mắt Dư Huân Duệ đột nhiên trở nên tàn nhẫn.
Dư Thiên Việt nhìn từ xa, cảm giác như trong mắt anh ta sắp phun ra lửa.
“Hừ… 500 vạn.” Dư Huân Duệ cười lạnh một tiếng rồi giơ tay chạm vào quang não.
Quang não không phản hồi, anh ta lại bực bội ấn thêm hai lần, rồi mới nhớ ra trên Hoang Tinh này là trạng thái mất mạng.
“Về rồi chuyển cho anh sau.” Dư Huân Duệ khẽ cong môi, giọng nói khinh bỉ: “Thật là rẻ mạt.”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi trước.
Dư Lạc Nhã chỉ có thể theo sau.
Trước khi bị kéo đi, cô ta quay đầu lại nhìn Dư Thiên Việt, ánh mắt sắc bén không còn che giấu lớp mặt nạ quan tâm đầy giả tạo nữa, thay vào đó là sự sắc bén như lưỡi dao khát máu.
Rừng rậm chẳng biết từ khi nào đã bắt đầu tối lại, từng bóng cây trở nên đen kịt, hòa cùng những bụi cỏ quấn chặt vào nhau tạo thành những hình dạng đáng sợ như đang giương nanh múa vuốt.
Bầu trời bỗng dưng thay đổi.
Gió thổi mạnh hơn, Dư Thiên Việt dời ánh mắt khỏi năm bóng dáng đã biến mất, thần sắc trở nên nặng nề, cô ngẩng đầu nhìn lên trời, như đang suy nghĩ điều gì.
Đang lúc Thịnh Liên Vân tưởng cô sẽ bình luận gì đó về hiện tượng thời tiết bất thường, thì thấy Dư Thiên Việt nhún vai và hỏi: “Câu ‘rẻ mạt’ của Dư Huân Duệ là nói anh hay nói em vậy?”
Thịnh Liên Vân khoanh tay đứng nghiêng và nhướng mày nói: “Anh chỉ bổ một đao thì đã đổi được vài triệu, anh còn tưởng mình đã đòi giá đủ cao rồi.”
???
Thịnh Liên Vân không kiên nhẫn: “Cái gì thế này…” Rõ ràng là tôi đã được hưởng lợi từ em gái anh ta mà!
“Khụ khụ…” Dư Thiên Việt nhẹ nhàng đẩy Thịnh Liên Vân một cái và ngắt lời anh lần nữa, rồi nói nhỏ sau lưng anh: “Người ta nghĩ nợ anh ân tình thì cứ đòi họ trả tinh tệ cho đỡ áy náy chứ?”
Thịnh Liên Vân quay phắt lại.
Đòi tiền được sao?
Dư Thiên Việt khẽ nheo mắt, dựa vào góc khuất tầm nhìn mà nhép miệng: “Chia bốn sáu.”
Đồng tử Thịnh Liên Vân như chấn động.
Anh lập tức quay lại, ngẩng cao cằm, giọng điệu đầy kiêu ngạo: “Ân tình vớ vẩn gì, nếu anh thật sự cảm thấy mắc nợ, thì 500 vạn tinh tệ coi như tiền công tôi cứu người.”
Nói xong, anh quay đầu, nhướng mày ý bảo với Dư Thiên Việt: Sao nào?
Dư Thiên Việt lặng lẽ giơ ngón cái lên.
Ánh mắt Dư Huân Duệ đột nhiên trở nên tàn nhẫn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Thiên Việt nhìn từ xa, cảm giác như trong mắt anh ta sắp phun ra lửa.
“Hừ… 500 vạn.” Dư Huân Duệ cười lạnh một tiếng rồi giơ tay chạm vào quang não.
Quang não không phản hồi, anh ta lại bực bội ấn thêm hai lần, rồi mới nhớ ra trên Hoang Tinh này là trạng thái mất mạng.
“Về rồi chuyển cho anh sau.” Dư Huân Duệ khẽ cong môi, giọng nói khinh bỉ: “Thật là rẻ mạt.”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi trước.
Dư Lạc Nhã chỉ có thể theo sau.
Trước khi bị kéo đi, cô ta quay đầu lại nhìn Dư Thiên Việt, ánh mắt sắc bén không còn che giấu lớp mặt nạ quan tâm đầy giả tạo nữa, thay vào đó là sự sắc bén như lưỡi dao khát máu.
Rừng rậm chẳng biết từ khi nào đã bắt đầu tối lại, từng bóng cây trở nên đen kịt, hòa cùng những bụi cỏ quấn chặt vào nhau tạo thành những hình dạng đáng sợ như đang giương nanh múa vuốt.
Bầu trời bỗng dưng thay đổi.
Gió thổi mạnh hơn, Dư Thiên Việt dời ánh mắt khỏi năm bóng dáng đã biến mất, thần sắc trở nên nặng nề, cô ngẩng đầu nhìn lên trời, như đang suy nghĩ điều gì.
Đang lúc Thịnh Liên Vân tưởng cô sẽ bình luận gì đó về hiện tượng thời tiết bất thường, thì thấy Dư Thiên Việt nhún vai và hỏi: “Câu ‘rẻ mạt’ của Dư Huân Duệ là nói anh hay nói em vậy?”
Thịnh Liên Vân khoanh tay đứng nghiêng và nhướng mày nói: “Anh chỉ bổ một đao thì đã đổi được vài triệu, anh còn tưởng mình đã đòi giá đủ cao rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro