Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo
Chị dâu của em...
2024-12-09 15:31:53
“Không phải lúc trước anh cũng nói cô ay là chị dâu của em, em phải tôn kính sao?”
Bỗng chốc Lận Xuyên liền hoảng hốt, anh liếc nhìn Tô Tô một cái, rồi lại cho Lận Sơn một bạt tai, anh nói:
“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, bây giờ chị dâu của em chỉ có thể là Tô Tô, còn cô ta là người ngoài, biết chưa?”
“Em biết rồi.”
Lận Sơn ấm ức nói.
Bây giờ Tô Tô cũng khó nói gì Lận Sơn được, cô chỉ có thể cười nói:
“Anh đừng nói thế với trẻ con, bây giờ em ấy hoàn toàn vẫn chưa hiểu được, có người vẻ ngoài rất tốt, nhưng bên trong lại âm thầm uống m.á.u của người khác để nuôi mình, đợi dần dần rồi em ấy sẽ rõ.” Cô cũng không mong chờ cậu ta hiểu rõ, chỉ cần sau này bớt gây chuyện là được.
Lận Xuyên gật đầu, nói: “Về học bài đi” Nói xong anh ngẩng đầu lên, hạ âm lượng giọng nói xuống tám bậc: “Vợ, chúng ta về nhà đi”
“Được” Có nhà rồi đấy, ở thế giới này, cuối cùng cô cũng có một cái nhà rồi. Nghĩ đến đây Tô Tô cảm thấy rất vui, cô chạy lại chủ động nắm tay Lận Xuyên, hai người chậm rãi bước vào ngôi nhà đất nhỏ ở nông thôn thập niên 1970 dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.
Mặc dù rất cũ nát, nhưng mà không biết tại sao lại khiến con người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đặc biệt là người đàn ông cao to đẹp trai bên cạnh, anh mặc một bộ quân phục, nhìn vừa hấp dẫn vừa đẹp trai.
Sau này năng lực của anh cũng không nhỏ, là một người đàn ông rất tốt. Ngoài việc thường xuyên ở quân đội không chăm sóc được cho gia đình ra thì không có tật xấu gì cả.
Thật ra cô đã tính sẵn rồi, anh không chăm sóc được cho cô thì cô đi theo anh là được.
Về đến nhà, anh bắt tay vào dọn dẹp căn nhà, dù sao thì căn phòng kia thực sự cũng khá là bẩn. Nhưng anh nhất quyết không để Tô Tô làm việc, cho rằng hôm nay cô mà làm việc thì không tốt, không có phúc khí.
Đang định hâm nóng tình cảm thì nghe thấy bên ngoài có người đến.
Hơn nữa nghe có vẻ là không ít người, những người này không phải là đến chọc phá cô dâu chú rể trong đêm động phòng đấy chứ?
Tô Tô có hơi căng thẳng, cô thật sự rất sợ cái này, phải biết là, cô cũng là người từng tham dự hôn lễ rồi, chọc phá cô dâu chú rể trong đêm động phòng này không cho phép cô dâu với chú rể tức giận, hơn nữa còn quấy rối mà không phân biệt già trẻ lớn bé.
Con gái ở thời đại này khá dè dặt, cho nên hôm nay đến toàn là một đám con trai. Hơn nữa, hai tên lêu lỏng trong thôn cũng đến rồi.
Lận Xuyên cũng biết hôm nay anh không thể sâm mặt, nhưng mà nhìn thấy nhiều người đàn ông đến như thế, anh vẫn có chút thương xót cho cô vợ mới cưới của mình.
Cho nên anh dọn dẹp xong thì bỏ chổi xuống, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt với hai người anh em của mình. Ý của anh rất rõ, đó chính là bảo họ trông chừng chị dâu của mình.
Sau khi mọi người vào thì đầu tiên là ngại ngùng một lát, sau đó Tô Tô rót nước cho họ.
Bọn họ uống nước, nhìn Tô Tô dịu dàng thì gan của họ lớn hơn rồi, Khang Kiến Quốc nhà dì cả nói:
“Mọi người đến rồi thì bắt đầu đi, hôm nay là ngày vui, cho nên không được tức giận đấy, có phải không Lận Xuyên”
Lận Xuyên nói:
“Đừng quá đáng” Ý của anh là, không quá đáng thì được, quá đáng thì đừng trách anh.
Nhưng mà đám nhóc này hình như không nghe thấy, đặc biệt là Khang Kiến Quốc đã chuẩn bị sẵn từ sớm, đầu tiên anh ta lấy một viên kẹo trong túi ra và buộc nó bằng dây thừng, sau đó mang nó lên Và nói:
“Cuộc sống của hai người muốn ngọt ngào hạnh phúc thì nhất định phải ngậm kẹo mới được, cho nên hôm nay ai ngậm được thì người đó làm nóc nhà, mau đến đây nào.”
Vì thế cô dâu chú rể mỗi người đứng một bên chuẩn bị cắn viên kẹo đó.
Bỗng chốc Lận Xuyên liền hoảng hốt, anh liếc nhìn Tô Tô một cái, rồi lại cho Lận Sơn một bạt tai, anh nói:
“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, bây giờ chị dâu của em chỉ có thể là Tô Tô, còn cô ta là người ngoài, biết chưa?”
“Em biết rồi.”
Lận Sơn ấm ức nói.
Bây giờ Tô Tô cũng khó nói gì Lận Sơn được, cô chỉ có thể cười nói:
“Anh đừng nói thế với trẻ con, bây giờ em ấy hoàn toàn vẫn chưa hiểu được, có người vẻ ngoài rất tốt, nhưng bên trong lại âm thầm uống m.á.u của người khác để nuôi mình, đợi dần dần rồi em ấy sẽ rõ.” Cô cũng không mong chờ cậu ta hiểu rõ, chỉ cần sau này bớt gây chuyện là được.
Lận Xuyên gật đầu, nói: “Về học bài đi” Nói xong anh ngẩng đầu lên, hạ âm lượng giọng nói xuống tám bậc: “Vợ, chúng ta về nhà đi”
“Được” Có nhà rồi đấy, ở thế giới này, cuối cùng cô cũng có một cái nhà rồi. Nghĩ đến đây Tô Tô cảm thấy rất vui, cô chạy lại chủ động nắm tay Lận Xuyên, hai người chậm rãi bước vào ngôi nhà đất nhỏ ở nông thôn thập niên 1970 dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.
Mặc dù rất cũ nát, nhưng mà không biết tại sao lại khiến con người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đặc biệt là người đàn ông cao to đẹp trai bên cạnh, anh mặc một bộ quân phục, nhìn vừa hấp dẫn vừa đẹp trai.
Sau này năng lực của anh cũng không nhỏ, là một người đàn ông rất tốt. Ngoài việc thường xuyên ở quân đội không chăm sóc được cho gia đình ra thì không có tật xấu gì cả.
Thật ra cô đã tính sẵn rồi, anh không chăm sóc được cho cô thì cô đi theo anh là được.
Về đến nhà, anh bắt tay vào dọn dẹp căn nhà, dù sao thì căn phòng kia thực sự cũng khá là bẩn. Nhưng anh nhất quyết không để Tô Tô làm việc, cho rằng hôm nay cô mà làm việc thì không tốt, không có phúc khí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang định hâm nóng tình cảm thì nghe thấy bên ngoài có người đến.
Hơn nữa nghe có vẻ là không ít người, những người này không phải là đến chọc phá cô dâu chú rể trong đêm động phòng đấy chứ?
Tô Tô có hơi căng thẳng, cô thật sự rất sợ cái này, phải biết là, cô cũng là người từng tham dự hôn lễ rồi, chọc phá cô dâu chú rể trong đêm động phòng này không cho phép cô dâu với chú rể tức giận, hơn nữa còn quấy rối mà không phân biệt già trẻ lớn bé.
Con gái ở thời đại này khá dè dặt, cho nên hôm nay đến toàn là một đám con trai. Hơn nữa, hai tên lêu lỏng trong thôn cũng đến rồi.
Lận Xuyên cũng biết hôm nay anh không thể sâm mặt, nhưng mà nhìn thấy nhiều người đàn ông đến như thế, anh vẫn có chút thương xót cho cô vợ mới cưới của mình.
Cho nên anh dọn dẹp xong thì bỏ chổi xuống, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt với hai người anh em của mình. Ý của anh rất rõ, đó chính là bảo họ trông chừng chị dâu của mình.
Sau khi mọi người vào thì đầu tiên là ngại ngùng một lát, sau đó Tô Tô rót nước cho họ.
Bọn họ uống nước, nhìn Tô Tô dịu dàng thì gan của họ lớn hơn rồi, Khang Kiến Quốc nhà dì cả nói:
“Mọi người đến rồi thì bắt đầu đi, hôm nay là ngày vui, cho nên không được tức giận đấy, có phải không Lận Xuyên”
Lận Xuyên nói:
“Đừng quá đáng” Ý của anh là, không quá đáng thì được, quá đáng thì đừng trách anh.
Nhưng mà đám nhóc này hình như không nghe thấy, đặc biệt là Khang Kiến Quốc đã chuẩn bị sẵn từ sớm, đầu tiên anh ta lấy một viên kẹo trong túi ra và buộc nó bằng dây thừng, sau đó mang nó lên Và nói:
“Cuộc sống của hai người muốn ngọt ngào hạnh phúc thì nhất định phải ngậm kẹo mới được, cho nên hôm nay ai ngậm được thì người đó làm nóc nhà, mau đến đây nào.”
Vì thế cô dâu chú rể mỗi người đứng một bên chuẩn bị cắn viên kẹo đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro