Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo
Chiếc Ba Lô Thầ...
2024-12-09 15:31:53
Lúc đọc sách cảm thấy không có gì, dù sao thì nam xứng cũng là bàn đạp trong con đường tình cảm của nam nữ chính.
Hơn nữa cả ngày anh không có ở nhà, không có cảm giác tồn tại gì cả, vì thế tự nhiên mà sẽ muốn xem nữ chính và nam chính phát cẩu lương, không để ý đến anh, gần như quên mất Lận Xuyên, nhân vật nam xứng có cũng được, không cũng chẳng sao này.
Nhưng bây giờ, người cứu cô là nam xứng, bất giác mà cô có chút thiên vị rồi.
Thật ra cô đã tỉnh lại hơn một phút rồi, nằm nghe nam xứng nấu cháo cho mình, còn cha mẹ của anh thì đang dọn dẹp phòng để cho cô lại ở đây, bất giác cô thấy rất cảm động.
Mặc dù không biết tại sao mình lại xuyên không vào sách, nhưng có người có thể giúp người khi gặp nạn thì thật sự làm cho cô cảm nhận được một tia ấm áp.
Vì thế lúc mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh của gia đình này, cô bất giác âm thầm hít một hơi lạnh, thật sự rất là nghèo đấy.
Điều đầu tiên đập vào mắt là một dãy cửa sổ nhỏ có khung, có một số bằng kính, một số thì được dán bằng giấy da bò, và một chút gió tạo ra âm thanh vù vù. Sau đó là hai cái tủ sơn son đỏ dưới cửa sổ, cũng không biết được bao nhiêu năm rồi, cơ bản chỉ còn lại một ít chỗ còn sơn đỏ, mặt tủ còn bị nứt ở giữa, nhưng vẫn đang dùng tạm.
Trên tủ có một nửa cái gương, khung gương cũng bị hỏng rồi, chỉ là dựng ở đó rất nguy hiểm, nếu chạm vào thì có thể bị ngã liền.
Ngoài ra, còn có hai chiếc bình lớn tráng men, đều là đồ nửa mới nửa cũ, nhìn có hơi hướng lịch sử.
Đây chắc là một ngôi nhà xây bằng gạch mộc, bề mặt tường cũng toàn là bùn, nên nếu ho nhẹ một cái, nó có thể sẽ phủ đầy bụi bẩn lên mặt.
Chiếc giường rất thấp, cô nằm nghiêng về phía đông, phía đối diện có một đống chăn bông, hình như chỉ có hai ba chiếc giường.
Chiếc chăn cô đắp trên người toàn là những vết vá, cô cũng không dám động đậy vì sợ chúng sẽ bị xé toạc ra.
Cũng may, hơi nóng dưới m.ô.n.g khiến trái tim lạnh lẽo của cô ấm áp hơn một chút.
Tiếp theo, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi đang ngồi đối diện với cô, dùng bàn tay trông có vẻ già nua hơn so với tuổi thực tế để sờ vào trán cô và dịu dàng nói: “Cháu gái, cháu bị làm sao vậy?” Nhìn đôi mắt trong veo đang nhìn tới nhìn lui, dường như sắp khóc rồi vậy.
Mẹ Lận chưa từng sinh con gái, nhìn cô gái khiến người ta yêu mến này thì không kìm được mà thương xót.
“Cháu, cháu ở đâu thế?” Bình tĩnh, dù sao cũng không về được nữa, đầu tiên……
Đầu óc cô trống rỗng, cũng không biết đầu tiên nên làm gì, cô chỉ níu góc chăn, co người ở đó có chút hoang mang.
Lúc này nam xứng cứu cô đi vào, có lẽ là hiệu ứng vịt con, nhìn thấy anh thì cô lập tức khóc òa lên. Sau đó bò lại kéo anh nói: “Anh là Lận Xuyên?”
(Hiệu ứng vịt con 雏鸟情结: Dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo, và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng hay dấu ấn khó phai.)
“Ừm.”
Lận Xuyên chau mày khi nhìn thấy bàn tay nhỏ nắm lấy mình, nhưng nghĩ đến nữ đồng chí này có lẽ là hoảng sợ quá mức nên cũng không lên tiếng trách móc gì.
Tiêu rồi, cô thật sự xuyên sách rồi. Sau khi xác nhận một lần nữa, cô ỉu xìu ngồi xuống giường, thật sự rất muốn nhảy xuống núi một lần nữa.
Nhưng mà Lận Xuyên lại đi đến chỗ ba lô và nói: “Tôi là Lận Xuyên, đi nghĩa vụ quân sự ở quân khu XX tỉnh XX, bởi vì muốn xác nhận thân phận của cô cho nên mới mở ba lô của cô, có được không?”
Tô Tô được mẹ Lận ở một bên kéo chăn lên đắp cho rồi vỗ vỗ tay an ủi nên đỡ được một chút, sau đó cô gật gật đầu, rồi nghĩ đến chứng minh nhân dân cùng với một vài đồ đạc của mình đều là những thứ đồ của rất nhiều năm sau, như thế thật sự có được không?
Cô hoảng loạn liếc nhìn Lận Xuyên một cái, thấy anh cầm một túi hồ sơ, bên trên có viết tên của cô.
Nét bút quả thực là của cô, nhưng chiếc túi cô dùng để đựng những thứ đó rõ ràng là một chiếc túi rất đẹp, làm sao lại trở thành túi đựng hồ sơ?
Hơn nữa cả ngày anh không có ở nhà, không có cảm giác tồn tại gì cả, vì thế tự nhiên mà sẽ muốn xem nữ chính và nam chính phát cẩu lương, không để ý đến anh, gần như quên mất Lận Xuyên, nhân vật nam xứng có cũng được, không cũng chẳng sao này.
Nhưng bây giờ, người cứu cô là nam xứng, bất giác mà cô có chút thiên vị rồi.
Thật ra cô đã tỉnh lại hơn một phút rồi, nằm nghe nam xứng nấu cháo cho mình, còn cha mẹ của anh thì đang dọn dẹp phòng để cho cô lại ở đây, bất giác cô thấy rất cảm động.
Mặc dù không biết tại sao mình lại xuyên không vào sách, nhưng có người có thể giúp người khi gặp nạn thì thật sự làm cho cô cảm nhận được một tia ấm áp.
Vì thế lúc mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh của gia đình này, cô bất giác âm thầm hít một hơi lạnh, thật sự rất là nghèo đấy.
Điều đầu tiên đập vào mắt là một dãy cửa sổ nhỏ có khung, có một số bằng kính, một số thì được dán bằng giấy da bò, và một chút gió tạo ra âm thanh vù vù. Sau đó là hai cái tủ sơn son đỏ dưới cửa sổ, cũng không biết được bao nhiêu năm rồi, cơ bản chỉ còn lại một ít chỗ còn sơn đỏ, mặt tủ còn bị nứt ở giữa, nhưng vẫn đang dùng tạm.
Trên tủ có một nửa cái gương, khung gương cũng bị hỏng rồi, chỉ là dựng ở đó rất nguy hiểm, nếu chạm vào thì có thể bị ngã liền.
Ngoài ra, còn có hai chiếc bình lớn tráng men, đều là đồ nửa mới nửa cũ, nhìn có hơi hướng lịch sử.
Đây chắc là một ngôi nhà xây bằng gạch mộc, bề mặt tường cũng toàn là bùn, nên nếu ho nhẹ một cái, nó có thể sẽ phủ đầy bụi bẩn lên mặt.
Chiếc giường rất thấp, cô nằm nghiêng về phía đông, phía đối diện có một đống chăn bông, hình như chỉ có hai ba chiếc giường.
Chiếc chăn cô đắp trên người toàn là những vết vá, cô cũng không dám động đậy vì sợ chúng sẽ bị xé toạc ra.
Cũng may, hơi nóng dưới m.ô.n.g khiến trái tim lạnh lẽo của cô ấm áp hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếp theo, một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi đang ngồi đối diện với cô, dùng bàn tay trông có vẻ già nua hơn so với tuổi thực tế để sờ vào trán cô và dịu dàng nói: “Cháu gái, cháu bị làm sao vậy?” Nhìn đôi mắt trong veo đang nhìn tới nhìn lui, dường như sắp khóc rồi vậy.
Mẹ Lận chưa từng sinh con gái, nhìn cô gái khiến người ta yêu mến này thì không kìm được mà thương xót.
“Cháu, cháu ở đâu thế?” Bình tĩnh, dù sao cũng không về được nữa, đầu tiên……
Đầu óc cô trống rỗng, cũng không biết đầu tiên nên làm gì, cô chỉ níu góc chăn, co người ở đó có chút hoang mang.
Lúc này nam xứng cứu cô đi vào, có lẽ là hiệu ứng vịt con, nhìn thấy anh thì cô lập tức khóc òa lên. Sau đó bò lại kéo anh nói: “Anh là Lận Xuyên?”
(Hiệu ứng vịt con 雏鸟情结: Dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo, và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng hay dấu ấn khó phai.)
“Ừm.”
Lận Xuyên chau mày khi nhìn thấy bàn tay nhỏ nắm lấy mình, nhưng nghĩ đến nữ đồng chí này có lẽ là hoảng sợ quá mức nên cũng không lên tiếng trách móc gì.
Tiêu rồi, cô thật sự xuyên sách rồi. Sau khi xác nhận một lần nữa, cô ỉu xìu ngồi xuống giường, thật sự rất muốn nhảy xuống núi một lần nữa.
Nhưng mà Lận Xuyên lại đi đến chỗ ba lô và nói: “Tôi là Lận Xuyên, đi nghĩa vụ quân sự ở quân khu XX tỉnh XX, bởi vì muốn xác nhận thân phận của cô cho nên mới mở ba lô của cô, có được không?”
Tô Tô được mẹ Lận ở một bên kéo chăn lên đắp cho rồi vỗ vỗ tay an ủi nên đỡ được một chút, sau đó cô gật gật đầu, rồi nghĩ đến chứng minh nhân dân cùng với một vài đồ đạc của mình đều là những thứ đồ của rất nhiều năm sau, như thế thật sự có được không?
Cô hoảng loạn liếc nhìn Lận Xuyên một cái, thấy anh cầm một túi hồ sơ, bên trên có viết tên của cô.
Nét bút quả thực là của cô, nhưng chiếc túi cô dùng để đựng những thứ đó rõ ràng là một chiếc túi rất đẹp, làm sao lại trở thành túi đựng hồ sơ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro