Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo
Ghẹo Ngược Lại
2024-12-09 15:31:53
Úi chà, họ vẫn còn chưa đâu vào đâu nữa đấy, sao có thể làm chuyện gì có lỗi với mình được.
Nhưng mà, chàng trai này sắp kết hôn với nữ chính rồi đấy, cho dù là giả thì cô cũng cảm thấy có chút không cam tâm.
Trước khi kết hôn, nhất định phải hỏi cho rõ, rốt cuộc anh có suy nghĩ gì về mình.
Sau khi quyết định xong, cô cùng với mẹ Lận dọn dẹp lại một chút, có vài cây củi còn dính m.á.u nữa đấy, thật sự không hiểu anh nổi cơn gì không biết.
Còn ở một bên khác, Lận Xuyên đi theo sau Tần Duyệt Duyệt, đột nhiên cô ta hỏi: “Anh Xuyên Tử, anh có suy nghĩ gì về em không?”
“Hửm?” Lận Xuyên còn đang hoảng sợ, anh cứ cảm thấy mình đã làm chuyện rất sai.
“Thế, rốt cuộc anh có thích em không?”
Tần Duyệt Duyệt mặt dày hỏi.
Lận Xuyên dừng lại, lúc trước anh không rõ, cho rằng mọi người đều kết hôn như thế. Ở trong quân đội, ai cũng về nhà xem mắt, sau đó vội vội vàng vàng kết hôn, sau đó không phải tình cảm của họ đều rất tốt sao?
Nhưng mà kể từ lúc bóng dáng đó xuất hiện, suy nghĩ của anh liền thay đổi. Giống như cả thế giới quan đều thay đổi vậy, điều này có ảnh hưởng thật sự rất lớn đến anh.
Cho dù là anh muốn né, muốn tránh, hoặc là muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng đều vô ích.
Nó giống như sóng biển, hết lần này đến lần khác phủ lên cơ thể anh.
Cho nên, khi nghe thấy Tần Duyệt Duyệt hỏi câu này, anh không còn điềm tĩnh nữa, mà hít sâu một hơi, nói: “Anh không có tình cảm gì với em.”
“Thế tại sao còn phải kiên trì kết hôn chứ?”
“……” Bây giờ anh không muốn kiên trì nữa, ngay cả suy nghĩ của cha mẹ và người dân cũng vậy, họ đều không muốn quản nữa.
“Thôi vậy, dù sao hỏi cũng như không.” Tần Duyệt Duyệt đã hỏi ra được như những gì mình nghĩ, anh không có tình cảm gì với cô, thế có phải có ý gì với Tô Tô đó không?
Quả thực, cô thông minh xinh đẹp, còn là sinh viên đại học. Thế tốt, cô ta sẽ tác thành cho họ.
Nghĩ đến những điều này, cô ta bình tĩnh nói: “Anh về đi.” Nói xong cô ta quay người rời đi.
Nhưng mà cô ta không về nhà thanh niên tri thức mà đi tìm Lận Đông Hà, trong cái thôn này chỉ có anh ta đối xử tốt với cô ta, hiểu cô ta. Lần này, anh ta nhất định sẽ giúp đỡ.
Lận Xuyên thấy người đi rồi, trái tim anh lại thấy trống rỗng, bây giờ anh phải làm sao?
Nếu mà quân đội triệu tập khẩn cấp thì tốt rồi, anh có thể né tránh được mọi thứ ở đây. Nhưng mà, điều này hoàn toàn không thể.
Anh ở bên ngoài hút điếu thuốc, ai ngờ buổi tối cả nhà bác cả đến xem thử họ có gì cần giúp đỡ không, còn mang một vài vải đỏ dùng trong lễ cưới.
Bây giờ số vải này là thứ đồ đắt hàng, cho nên mẹ Lận với cha Lận sắp xếp làm bữa cơm giữ họ lại dùng bữa.
Ở Đông Bắc, thông thường nhà có khách, phụ nữ nhà mình không được nhập tiệc, nên mẹ Lận đương nhiên không thể ngồi vào bàn ăn, ngay cả bác cả gái cũng phải đứng bên giúp đỡ. Nhưng mà đám đàn ông này muốn uống rượu thì phải uống đến nửa đêm, cho nên mẹ Lận nói với Tô Tô: “Tô Tô à, ở đây ồn ào lắm, bác với bác cả gái cháu còn phải ngồi trong phòng cháu một lát, hay là cháu ra sau ngủ một lát? Giường nóng rồi, cũng không lạnh.”
“Vâng.” Tô Tô gật đầu đồng ý, ngày mai cô còn phải đi dạy, cho nên cần phải xem bài trước.
Cứ như thế cô được mẹ Lận đưa ra sân sau, châm ngọn đèn dầu, cô ngồi trên giường xem lời trích dẫn, sau đó chọn một vài chữ dễ học để ghi lại.
Còn ở một bên khác, Lận Xuyên vì tâm trạng không tốt nên uống hơi nhiều, tửu lượng của anh rất tốt, nhưng mà hôm nay mới uống hai chén thì đã có chút chịu không nổi rồi. Đôi mắt đỏ bừng, anh ngồi ngất nga ngất ngưởng ở đó.
Lận Đông Hà nói: “Cháu thấy Xuyên Tử hình như uống say rồi, cháu dìu cậu ấy ra ngoài dạo vài vòng nha?”
“Cũng được.” Người dân cũng không có nhiều quy tắc như thế, cha Lận không để tâm, vẫy vẫy tay bảo anh ta đi. Thật ra họ đều không nhìn ra được Lận Xuyên vì điều gì mà uống say như thế, dẫu sao thì ở đây đàn ông uống say cũng không phải chuyện gì xa lạ.
Nhưng mà, chàng trai này sắp kết hôn với nữ chính rồi đấy, cho dù là giả thì cô cũng cảm thấy có chút không cam tâm.
Trước khi kết hôn, nhất định phải hỏi cho rõ, rốt cuộc anh có suy nghĩ gì về mình.
Sau khi quyết định xong, cô cùng với mẹ Lận dọn dẹp lại một chút, có vài cây củi còn dính m.á.u nữa đấy, thật sự không hiểu anh nổi cơn gì không biết.
Còn ở một bên khác, Lận Xuyên đi theo sau Tần Duyệt Duyệt, đột nhiên cô ta hỏi: “Anh Xuyên Tử, anh có suy nghĩ gì về em không?”
“Hửm?” Lận Xuyên còn đang hoảng sợ, anh cứ cảm thấy mình đã làm chuyện rất sai.
“Thế, rốt cuộc anh có thích em không?”
Tần Duyệt Duyệt mặt dày hỏi.
Lận Xuyên dừng lại, lúc trước anh không rõ, cho rằng mọi người đều kết hôn như thế. Ở trong quân đội, ai cũng về nhà xem mắt, sau đó vội vội vàng vàng kết hôn, sau đó không phải tình cảm của họ đều rất tốt sao?
Nhưng mà kể từ lúc bóng dáng đó xuất hiện, suy nghĩ của anh liền thay đổi. Giống như cả thế giới quan đều thay đổi vậy, điều này có ảnh hưởng thật sự rất lớn đến anh.
Cho dù là anh muốn né, muốn tránh, hoặc là muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng đều vô ích.
Nó giống như sóng biển, hết lần này đến lần khác phủ lên cơ thể anh.
Cho nên, khi nghe thấy Tần Duyệt Duyệt hỏi câu này, anh không còn điềm tĩnh nữa, mà hít sâu một hơi, nói: “Anh không có tình cảm gì với em.”
“Thế tại sao còn phải kiên trì kết hôn chứ?”
“……” Bây giờ anh không muốn kiên trì nữa, ngay cả suy nghĩ của cha mẹ và người dân cũng vậy, họ đều không muốn quản nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thôi vậy, dù sao hỏi cũng như không.” Tần Duyệt Duyệt đã hỏi ra được như những gì mình nghĩ, anh không có tình cảm gì với cô, thế có phải có ý gì với Tô Tô đó không?
Quả thực, cô thông minh xinh đẹp, còn là sinh viên đại học. Thế tốt, cô ta sẽ tác thành cho họ.
Nghĩ đến những điều này, cô ta bình tĩnh nói: “Anh về đi.” Nói xong cô ta quay người rời đi.
Nhưng mà cô ta không về nhà thanh niên tri thức mà đi tìm Lận Đông Hà, trong cái thôn này chỉ có anh ta đối xử tốt với cô ta, hiểu cô ta. Lần này, anh ta nhất định sẽ giúp đỡ.
Lận Xuyên thấy người đi rồi, trái tim anh lại thấy trống rỗng, bây giờ anh phải làm sao?
Nếu mà quân đội triệu tập khẩn cấp thì tốt rồi, anh có thể né tránh được mọi thứ ở đây. Nhưng mà, điều này hoàn toàn không thể.
Anh ở bên ngoài hút điếu thuốc, ai ngờ buổi tối cả nhà bác cả đến xem thử họ có gì cần giúp đỡ không, còn mang một vài vải đỏ dùng trong lễ cưới.
Bây giờ số vải này là thứ đồ đắt hàng, cho nên mẹ Lận với cha Lận sắp xếp làm bữa cơm giữ họ lại dùng bữa.
Ở Đông Bắc, thông thường nhà có khách, phụ nữ nhà mình không được nhập tiệc, nên mẹ Lận đương nhiên không thể ngồi vào bàn ăn, ngay cả bác cả gái cũng phải đứng bên giúp đỡ. Nhưng mà đám đàn ông này muốn uống rượu thì phải uống đến nửa đêm, cho nên mẹ Lận nói với Tô Tô: “Tô Tô à, ở đây ồn ào lắm, bác với bác cả gái cháu còn phải ngồi trong phòng cháu một lát, hay là cháu ra sau ngủ một lát? Giường nóng rồi, cũng không lạnh.”
“Vâng.” Tô Tô gật đầu đồng ý, ngày mai cô còn phải đi dạy, cho nên cần phải xem bài trước.
Cứ như thế cô được mẹ Lận đưa ra sân sau, châm ngọn đèn dầu, cô ngồi trên giường xem lời trích dẫn, sau đó chọn một vài chữ dễ học để ghi lại.
Còn ở một bên khác, Lận Xuyên vì tâm trạng không tốt nên uống hơi nhiều, tửu lượng của anh rất tốt, nhưng mà hôm nay mới uống hai chén thì đã có chút chịu không nổi rồi. Đôi mắt đỏ bừng, anh ngồi ngất nga ngất ngưởng ở đó.
Lận Đông Hà nói: “Cháu thấy Xuyên Tử hình như uống say rồi, cháu dìu cậu ấy ra ngoài dạo vài vòng nha?”
“Cũng được.” Người dân cũng không có nhiều quy tắc như thế, cha Lận không để tâm, vẫy vẫy tay bảo anh ta đi. Thật ra họ đều không nhìn ra được Lận Xuyên vì điều gì mà uống say như thế, dẫu sao thì ở đây đàn ông uống say cũng không phải chuyện gì xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro