Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo
Làm nhục anh ta
2024-12-09 15:31:53
Nhưng mà anh ta không nói, chuẩn bị đợi có thời gian lại chọc anh.
Nhưng mà nhìn người ta tìm vợ kìa, yểu điệu, xinh đẹp, đáng yêu, da trắng như tuyết, hơn nữa còn là người thành phố ăn cơm nhà nước, nếu như tùy quân đến quân đội thì người khác còn không ganh tị được sao.
Ai cũng nói đi lính tìm vợ tương đối khó khăn, nhưng lần này về nhà anh đã có thể tìm được một cô vợ tốt như vậy, đúng là lợi hại thật.
Thân là phù rể thì trong lúc ganh tị anh ta vẫn phải chặn rượu giúp cho người bạn của mình, dẫu sao thì tối nay người ta còn phải động phòng nữa đấy, bản thân không thể nhìn người anh em của mình có vợ mà không ôm được.
Không dễ gì mới chúc rượu khách nam xong, khách nữ bên kia thì đơn giản hơn nhiều.
Đợi chúc rượu xong thì Lận Xuyên bảo Tô Tô vào phòng nghỉ ngơi không cần ra ngoài nữa, tránh đến lúc đó bị người ta va chạm, dẫu sao thì lát nữa mọi người đều đi ra, việc khá là nhiều.
Tô Tô cứ như thế ngồi trong phòng, lúc không có øì làm thì cô lấy một cuốn sách ra xem.
Sách mà cô xem là phiên bản tiếng Anh của cuốn sách nổi tiếng thế giới Red and Black. Bởi vì lúc học đại học, tiếng Anh của cô không được tốt, cho nên ép buộc mình ngay cả đọc sách cũng phải đọc sách tiếng Anh. Vì chưa đọc xong nên cô mang đến đây, hôm nay vừa hay không có gì làm lấy ra xem.
Nhưng mà lúc lấy ra thì cô phát hiện bìa sách đã thay đổi rồi, không còn là cái bìa lúc cô mua nữa mà nó đã trở nên rất cổ điển, trông không có chút họa tiết nào.
Nhưng mà, nội dung bên trong thì không có thay đổi.
Thật ra cô không thích đọc sách lắm, nhưng căng thẳng, không còn cách nào khác mới lấy sách ra đọc.
Lần đầu kết hôn, cho dù bị ném trong phòng, nghĩ đến chuyện của lát nữa thì cô cũng cảm thấy nhịp tim tăng nhanh. Bây giờ, cho dù đứng cùng với Lận Xuyên, lòng bàn tay cô cũng đổ mồ hôi.
Đây là tình huống gì vậy, có chút xa lạ, có chút sợ hãi.
Cô đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở ra, đứa con của nhà dì cả đó vậy mà lại đi vào đây. Lúc nhìn thấy một mình Tô Tô ở trong phòng thì anh ta đóng cửa lại, sau đó cười nói:
"Cô đang đọc sách à, đọc sách gì thế? Tôi cũng học hết cấp ba, sách bình thường tôi đều xem qua."
Tô Tô cũng không để ý, lúc học đại học cô cũng học cùng với rất nhiều bạn học năm. Vì thế cô giơ cuốn sách lên và nói: "Đỏ và Đen."
"Nổi tiếng đấy, cuốn này quả thật tôi chưa xem qua, không biết đến lúc đó có thể đổi sách qua lại để đọc không?".
"Được thôi, tôi cũng không đem bao nhiêu sách đến."
Thời đại này không có ti vi, không có mạng internet, cho nên thật sự vô cùng nhàm chán, nếu như có sách có thể đổi để đọc thì đương nhiên là tốt rồi.
"Đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân, tôi tên là Khang Kiến Quốc."
"Chào anh, tôi tên Tô Tô, chắc anh biết rồi."
Cái tên này nghe quen quen một cách khó hiểu, đúng rồi, người tên Khang Kiến Quốc này hình như trong sách có đòi gia sản với mẹ Lận sau khi cha Lận qua đời, nói con trai của bà ấy đều bất hiếu, sau này anh ta muốn phụng dưỡng dì hai.
Cho nên, mẹ Lận bị anh ta làm cho tức chết.
Vừa nghĩ đến cái này thì cô không có tâm trạng tiếp đón anh ta nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng một cách rất rõ.
Nhưng mà đối phương dường như không hề cảm nhận được điều đó, anh ta còn tiến tới gần, lúc này Tô Tô mới cảm thấy anh ta hơi quá đáng rồi, vậy mà lại ngồi cùng hàng với cô rồi.
Nhưng mà nhìn người ta tìm vợ kìa, yểu điệu, xinh đẹp, đáng yêu, da trắng như tuyết, hơn nữa còn là người thành phố ăn cơm nhà nước, nếu như tùy quân đến quân đội thì người khác còn không ganh tị được sao.
Ai cũng nói đi lính tìm vợ tương đối khó khăn, nhưng lần này về nhà anh đã có thể tìm được một cô vợ tốt như vậy, đúng là lợi hại thật.
Thân là phù rể thì trong lúc ganh tị anh ta vẫn phải chặn rượu giúp cho người bạn của mình, dẫu sao thì tối nay người ta còn phải động phòng nữa đấy, bản thân không thể nhìn người anh em của mình có vợ mà không ôm được.
Không dễ gì mới chúc rượu khách nam xong, khách nữ bên kia thì đơn giản hơn nhiều.
Đợi chúc rượu xong thì Lận Xuyên bảo Tô Tô vào phòng nghỉ ngơi không cần ra ngoài nữa, tránh đến lúc đó bị người ta va chạm, dẫu sao thì lát nữa mọi người đều đi ra, việc khá là nhiều.
Tô Tô cứ như thế ngồi trong phòng, lúc không có øì làm thì cô lấy một cuốn sách ra xem.
Sách mà cô xem là phiên bản tiếng Anh của cuốn sách nổi tiếng thế giới Red and Black. Bởi vì lúc học đại học, tiếng Anh của cô không được tốt, cho nên ép buộc mình ngay cả đọc sách cũng phải đọc sách tiếng Anh. Vì chưa đọc xong nên cô mang đến đây, hôm nay vừa hay không có gì làm lấy ra xem.
Nhưng mà lúc lấy ra thì cô phát hiện bìa sách đã thay đổi rồi, không còn là cái bìa lúc cô mua nữa mà nó đã trở nên rất cổ điển, trông không có chút họa tiết nào.
Nhưng mà, nội dung bên trong thì không có thay đổi.
Thật ra cô không thích đọc sách lắm, nhưng căng thẳng, không còn cách nào khác mới lấy sách ra đọc.
Lần đầu kết hôn, cho dù bị ném trong phòng, nghĩ đến chuyện của lát nữa thì cô cũng cảm thấy nhịp tim tăng nhanh. Bây giờ, cho dù đứng cùng với Lận Xuyên, lòng bàn tay cô cũng đổ mồ hôi.
Đây là tình huống gì vậy, có chút xa lạ, có chút sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở ra, đứa con của nhà dì cả đó vậy mà lại đi vào đây. Lúc nhìn thấy một mình Tô Tô ở trong phòng thì anh ta đóng cửa lại, sau đó cười nói:
"Cô đang đọc sách à, đọc sách gì thế? Tôi cũng học hết cấp ba, sách bình thường tôi đều xem qua."
Tô Tô cũng không để ý, lúc học đại học cô cũng học cùng với rất nhiều bạn học năm. Vì thế cô giơ cuốn sách lên và nói: "Đỏ và Đen."
"Nổi tiếng đấy, cuốn này quả thật tôi chưa xem qua, không biết đến lúc đó có thể đổi sách qua lại để đọc không?".
"Được thôi, tôi cũng không đem bao nhiêu sách đến."
Thời đại này không có ti vi, không có mạng internet, cho nên thật sự vô cùng nhàm chán, nếu như có sách có thể đổi để đọc thì đương nhiên là tốt rồi.
"Đúng rồi, tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân, tôi tên là Khang Kiến Quốc."
"Chào anh, tôi tên Tô Tô, chắc anh biết rồi."
Cái tên này nghe quen quen một cách khó hiểu, đúng rồi, người tên Khang Kiến Quốc này hình như trong sách có đòi gia sản với mẹ Lận sau khi cha Lận qua đời, nói con trai của bà ấy đều bất hiếu, sau này anh ta muốn phụng dưỡng dì hai.
Cho nên, mẹ Lận bị anh ta làm cho tức chết.
Vừa nghĩ đến cái này thì cô không có tâm trạng tiếp đón anh ta nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng một cách rất rõ.
Nhưng mà đối phương dường như không hề cảm nhận được điều đó, anh ta còn tiến tới gần, lúc này Tô Tô mới cảm thấy anh ta hơi quá đáng rồi, vậy mà lại ngồi cùng hàng với cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro