Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo
Phiền phức thật
2024-12-09 15:31:53
"Đồng chí Tô, tôi... anh Xuyên Tử kết hôn rồi, tôi cũng phải tặng chút gì đó, đây là trứng gà tôi mua trong thôn, tặng cho mọi người ngày mai thêm món vậy."
Nói xong, cô ta móc trong túi ra sáu quả trứng gà.
Tô Tô không biết thời đại này tặng sáu quả trứng gà là nhiều hay ít, dù sao thì cô cũng không thèm mấy.
Đừng nói là sáu quả trứng này còn chưa thấm vào đâu so với việc cô tiêu hai mươi tệ đó, mà ngay cả ngày mai có thêm món thì cũng không đủ. Tổ chức tiệc ít nhất cũng phải mấy chục người nhỉ, sáu quả trứng này cũng chỉ có thể xào được một dĩa mà thôi, hoàn toàn không đủ để dọn món.
Cô cũng không nhận, nói:
"Đúng là có lòng rồi, cảm ơn cô nhiều nha thanh niên tri thức Tần." Vốn dĩ cô đang nghĩ làm thế nào để từ chối thì Lận Giang ở bên đã nói một câu:
"Này, tôi nói này thanh niên tri thức Tần, chị có tiền mua trứng gà, sao lại nói không có tiền, còn nợ gia đình chúng tôi hai mươi tệ đấy. Mẹ tôi đã ở nhà nhắc mãi cả buổi sáng rồi, tôi nghe mà đau cả tai." Lận Sơn ở bên thúc cậu bé một cái, cậu bé hừ một tiếng không thèm để ý. Thấy Tần Duyệt Duyệt đột nhiên tái mặt, Tô Tô suýt chút nữa cười phì ra tiếng, vì thế cô giả vờ quay đầu lại nói:
"Thằng bé này, nói đúng mà còn nói to nữa? Thanh niên tri thức Tần, xin lỗi nha, nó cũng không phải cố ý đâu."
Lận Giang xoa đầu, vừa nãy chị dâu tương lai đang khen mình hay trách mình vậy, tại sao nghe không hiểu. Nhưng nhìn khóe môi cong lên của cô thì cậu bé hiểu rồi, chắc là khen đấy.
Nếu không thì sao Tần Duyệt Duyệt lại tức khóc rồi.
"Xin, xin lỗi, tôi gửi tiền về nhà rồi, hai đứa em trai phải đi học."
Tần Duyệt Duyệt càng nói càng thấy tủi thân, nếu như không phải cái gia đình đó thì cô ta cũng không cần phải chịu uất ức như thế này.
Lúc Tô Tô đọc sách thì cũng cảm thấy nhà họ Tần này rất quá đáng, nhưng cũng không thể chơi nhà họ Lận, để họ đi nuôi nhà mẹ mình chứ. Hết cách, ai bảo cô ta bây giờ là con dâu hờ của nhà họ Lận chứ?
"Thế sau này cô nhớ phải trả đấy, còn chuyện gì nữa không?" Tô Tô hỏi.
Họ không nhận trứng gà, Tần Duyệt Duyệt chỉ có thể bỏ lại vào trong túi.
"Chính là muốn để chuyện này qua di cái đồ ghi âm đó..." Cuối cùng Tân Duyệt Duyệt cũng xem như nói ra mục đích đến lần này rồi, chính là muốn có thể lấy được cái đồ ghi âm đó, như thế ít nhất sẽ không bị Tô Tô khống chế, nếu như sau này cô truyền chuyện này ra ngoài thì cô ta với Lận Đông Hà đều tiêu đời.
"Không được đâu, cây bút ghi âm đó rất đắt, tôi không thể đưa cho cô được. Hơn nữa, nội dung trong đó tôi cũng sẽ không xóa, đợi tôi học được rồi xóa được không. Sang năm đón Tết xong cô cũng đi rồi, thật ra có thứ đồ đó hay không thì đối với cô cũng không có gì khác biệt nhỉ... "
"Cô đến có chuyện gì?"
Tô Tô vẫn chưa nói xong thì thấy một bóng dáng đang che trước mặt cô, che cô một cách chắc chắn, không lộ một chút nào....
Tốc độ có cần phải nhanh như vậy không, cô cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua trước mặt, sau đó trước sau mình liền bị bao vây. Phía sau là ba chàng trai nhà họ Lận, phía trước là cậu cả nhà họ Lận, hoàn toàn không có chỗ cho cô ra mặt tiến lên.
Khóe môi cô giật một cái, cô nghe thấy Tần Duyệt Duyệt đó khóc uất ức, nói: "Anh Xuyên Tử, em đến chẳng qua chỉ là muốn tặng anh..."
"Gọi tên, hủy hôn rồi, chúng ta không có quan hệ gì cả." Giọng của Lan Xuyên khá lạnh, nghe mà cả người Tần Duyệt Duyệt rùng mình một cái. Tại sao lúc trước cô ta không cảm thấy người đàn ông này đáng sợ như vậy, anh như vậy là đối xử với mình như kẻ địch rồi sao?
Nói xong, cô ta móc trong túi ra sáu quả trứng gà.
Tô Tô không biết thời đại này tặng sáu quả trứng gà là nhiều hay ít, dù sao thì cô cũng không thèm mấy.
Đừng nói là sáu quả trứng này còn chưa thấm vào đâu so với việc cô tiêu hai mươi tệ đó, mà ngay cả ngày mai có thêm món thì cũng không đủ. Tổ chức tiệc ít nhất cũng phải mấy chục người nhỉ, sáu quả trứng này cũng chỉ có thể xào được một dĩa mà thôi, hoàn toàn không đủ để dọn món.
Cô cũng không nhận, nói:
"Đúng là có lòng rồi, cảm ơn cô nhiều nha thanh niên tri thức Tần." Vốn dĩ cô đang nghĩ làm thế nào để từ chối thì Lận Giang ở bên đã nói một câu:
"Này, tôi nói này thanh niên tri thức Tần, chị có tiền mua trứng gà, sao lại nói không có tiền, còn nợ gia đình chúng tôi hai mươi tệ đấy. Mẹ tôi đã ở nhà nhắc mãi cả buổi sáng rồi, tôi nghe mà đau cả tai." Lận Sơn ở bên thúc cậu bé một cái, cậu bé hừ một tiếng không thèm để ý. Thấy Tần Duyệt Duyệt đột nhiên tái mặt, Tô Tô suýt chút nữa cười phì ra tiếng, vì thế cô giả vờ quay đầu lại nói:
"Thằng bé này, nói đúng mà còn nói to nữa? Thanh niên tri thức Tần, xin lỗi nha, nó cũng không phải cố ý đâu."
Lận Giang xoa đầu, vừa nãy chị dâu tương lai đang khen mình hay trách mình vậy, tại sao nghe không hiểu. Nhưng nhìn khóe môi cong lên của cô thì cậu bé hiểu rồi, chắc là khen đấy.
Nếu không thì sao Tần Duyệt Duyệt lại tức khóc rồi.
"Xin, xin lỗi, tôi gửi tiền về nhà rồi, hai đứa em trai phải đi học."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Duyệt Duyệt càng nói càng thấy tủi thân, nếu như không phải cái gia đình đó thì cô ta cũng không cần phải chịu uất ức như thế này.
Lúc Tô Tô đọc sách thì cũng cảm thấy nhà họ Tần này rất quá đáng, nhưng cũng không thể chơi nhà họ Lận, để họ đi nuôi nhà mẹ mình chứ. Hết cách, ai bảo cô ta bây giờ là con dâu hờ của nhà họ Lận chứ?
"Thế sau này cô nhớ phải trả đấy, còn chuyện gì nữa không?" Tô Tô hỏi.
Họ không nhận trứng gà, Tần Duyệt Duyệt chỉ có thể bỏ lại vào trong túi.
"Chính là muốn để chuyện này qua di cái đồ ghi âm đó..." Cuối cùng Tân Duyệt Duyệt cũng xem như nói ra mục đích đến lần này rồi, chính là muốn có thể lấy được cái đồ ghi âm đó, như thế ít nhất sẽ không bị Tô Tô khống chế, nếu như sau này cô truyền chuyện này ra ngoài thì cô ta với Lận Đông Hà đều tiêu đời.
"Không được đâu, cây bút ghi âm đó rất đắt, tôi không thể đưa cho cô được. Hơn nữa, nội dung trong đó tôi cũng sẽ không xóa, đợi tôi học được rồi xóa được không. Sang năm đón Tết xong cô cũng đi rồi, thật ra có thứ đồ đó hay không thì đối với cô cũng không có gì khác biệt nhỉ... "
"Cô đến có chuyện gì?"
Tô Tô vẫn chưa nói xong thì thấy một bóng dáng đang che trước mặt cô, che cô một cách chắc chắn, không lộ một chút nào....
Tốc độ có cần phải nhanh như vậy không, cô cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua trước mặt, sau đó trước sau mình liền bị bao vây. Phía sau là ba chàng trai nhà họ Lận, phía trước là cậu cả nhà họ Lận, hoàn toàn không có chỗ cho cô ra mặt tiến lên.
Khóe môi cô giật một cái, cô nghe thấy Tần Duyệt Duyệt đó khóc uất ức, nói: "Anh Xuyên Tử, em đến chẳng qua chỉ là muốn tặng anh..."
"Gọi tên, hủy hôn rồi, chúng ta không có quan hệ gì cả." Giọng của Lan Xuyên khá lạnh, nghe mà cả người Tần Duyệt Duyệt rùng mình một cái. Tại sao lúc trước cô ta không cảm thấy người đàn ông này đáng sợ như vậy, anh như vậy là đối xử với mình như kẻ địch rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro