Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo

Tắm, nhất định...

2024-12-09 15:31:53

Tô Tô chau mày, vội vàng lau người rồi mặc tạm quần áo vào, đợi khi nghe mọi người đều đến một phòng khác thì cô mới gội đầu.

Nhưng mà cô gội xong thì ngây người, còn chưa đổ nước nữa đấy.

Cô lau sơ đầu tóc, sau đó phát hiện người bên phòng đó vẫn chưa có dấu hiệu dừng nói chuyện.

Cô chỉ có thể trải chăn trước, muốn đi đổ nước, đi vệ sinh rồi lên giường ngủ.

Nhịn hơi lâu rồi, quả thực không kìm được nữa, Tô Tô chỉ có thể mở chốt cửa đi ra, cô vừa ra thì bắt gặp con trai của dì cả.

Anh ta là một chàng trai đứng tuổi, khi nhìn thấy một cô gái vừa gội đầu bước ra ngoài, anh ta giật mình, sau đó ánh mắt không khỏi lưu luyến trên người cô thật lâu. Cô gái này thật là xinh đẹp, anh ta đã đợi ở đây rất lâu rồi mới nhìn thấy cô và không khỏi lên tiếng:

"Cô đúng là thích sạch sẽ thật, gội đầu rồi sao?"

"Ừm." Tô Tô cảm thấy không có gì để nói với anh ta cả, nhưng cô vừa định đi thì bị anh ta giữ cái chậu lại, nói: "Đưa tôi đổ cho?"

Đây là nước cô tắm, cô gội đầu rồi đấy, Tô Tô hơi ngại, nói: "Không cần đâu, tự tôi đổ là được rồi."

"Cứ để tôi đổ cho, bên ngoài tối rồi" Đối phương cũng rất thật thà, lúc Tô Tô đang do dự thì cửa mở ra, bỗng chốc luồng gió lạnh ùa vào.

Cô rùng mình một cái, sau đó cái chậu bị bóng dáng vừa vào cướp đi mất. Đồng thời giọng của Lạnh Xuyên cũng lạnh hơn cả bên ngoài, anh nói: "Còn ở đây nhìn cái gì, không đi ngủ nữa?"

"ồ." Tô Tô có chút chột dạ, cô quay người vào phòng.

"Lận Xuyên, cậu xem cậu ăn nói kiểu gì với em dâu thế?" Con trai của dì cả ở bên chau mày nói.

Lận Xuyên nhìn bóng lưng Tô Tô vào phòng mà trong lòng như thắt lại, sợ cô hiểu lầm, cô hét lên nói: "Tôi nói anh đấy, đêm tối chạy lung tung đi đâu thế, về ngủ đi."

"Mới mấy giờ..." Con trai dì cả vừa nói một câu thì bị Lận Xuyên xách đi rồi, Tô Tô cảm thấy anh ta nhất định rất khó chịu, cô nghe thấy cả tiếng than khóc nghẹn cổ của số mệnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đang định đóng cửa lại thì anh đặt cái chậu vào tay cô.

"Đóng cửa lại rồi ngủ đi, đừng để người khác vào phòng." Lận Xuyên dặn dò xong thì đóng cửa lại cho cô, sau đó ở bên ngoài nghe thấy tiếng chốt cửa rồi anh mới đi.

Mặc dù người đã đi nhưng trong lòng có chuyện rồi, bởi vì cô gái người ta gội đầu rồi, nhìn dáng vẻ cổ áo dường như bên trong cũng rửa rồi.

Trong lòng anh cảm thấy bản thân mất vệ sinh quá, nếu như ngày mai để vợ biết được thì làm sao?

Nghe một vài người bạn trong quân đội kể, con gái rất thích sạch sẽ, bản thân anh vệ sinh cá nhân cũng không tệ, nhưng tuyệt đối không bằng người ta, cái này nhất định phải xem xét lại.

Con gái người ta vốn trắng trẻo sạch sẽ, gả cho một người thô kệch như anh nhất định là thiệt hơn, ngày mai mà nằm bên cạnh cô với một mùi không mấy thân thiện thì đắc tội với cô thật.

Tắm, nhất định phải tắm.

Nhưng bên giờ trong nhà toàn là mấy anh con trai, hơn nữa sắp phải ngủ rồi, anh đi đâu tắm mới là vấn đề.

Tắm một cách quang minh chính đại thì nhất định họ sẽ cười chê, nên anh chỉ có thể lấy nước ra ngoài tắm.

Mặc dù rất lạnh, nhưng đối với người từng trinh sát bò mấy ngày liền trên nền tuyết thì chút lạnh này không có là gì.

Thuận tiện anh cũng thay đồ bên trong, dù sao thì ngày mai cũng là tân hôn.

Ở trong phòng vệ sinh tắm rửa kha khá rồi, anh mặc quần áo vào thì nhìn thấy có người cầm đèn pin đi đến, bởi vì không có phụ nữ nên anh ta trực tiếp mở cánh cửa phòng vệ sinh bằng cây đan lại, sau đó nhìn thấy Lận Xuyên ở bên trong còn đang lấy khăn lau người.

Con trai cậu cả liền bật cười ha ha, sau đó nói: "Anh đang tắm đấy à, sợ vợ chê hay sao đấy?"

"Cần cậu quản?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo

Số ký tự: 0