Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca
Bị Sự Kiên Trì...
2024-11-19 13:18:16
Cô dìu anh lên giường nằm xuống, rồi lại lo lắng hỏi: "Anh Mẫn, Mẫn Khải Hàng, anh sao vậy? Anh thấy chỗ nào không khỏe?"
Rõ ràng lúc nãy còn tốt mà, còn có sức mắng cô, sao đột nhiên lại thành ra thế này?
Mẫn Khải Hàng chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, đây là một trong những di chứng của vết thương ở đầu. Trước đây, anh cũng từng bị như thế vài lần.
May mắn là lần này, khi đi Mỹ, anh đã được kê loại thuốc đặc trị, anh luôn để thuốc bên cạnh gối để phòng lúc cần thiết.
Mẫn Duyệt nhìn thấy anh mò lấy một lọ thuốc: "Anh Mẫn, anh cần uống thuốc phải không? Để em lấy nước cho anh."
Cô nhanh chóng quay người, cầm lấy cốc nước trên bàn định nâng anh dậy uống, nhưng Mẫn Khải Hàng thẳng tay gạt phăng cô ra.
Cũng may tay Mẫn Duyệt vững, nước có bắn ra nhưng cốc không bị vỡ.
Rồi cô thấy Mẫn Khải Hàng đã nuốt viên thuốc khô mà không cần nước, và còn nói một câu lạnh lùng: "Tôi nói lại lần nữa, cút ra ngoài!"
"Em... em không đi đâu!"
Mẫn Khải Hàng thở dài thật sâu, anh không còn sức để đối đáp với cô nữa.
Mẫn Duyệt đứng bên cạnh giường, liếc nhìn dòng chữ trên lọ thuốc và cau mày: "Oxycodone?"
Đây là một loại thuốc giảm đau thần kinh, tác dụng nhanh, nhưng dùng nhiều rất dễ bị nghiện. Sao anh Mẫn lại phải dùng thuốc này?
Thấy anh nằm đó, mặt mày nhăn nhó, mắt nhắm chặt, trán đầy mồ hôi, hẳn là anh đang rất đau đớn? Có phải là cơn đau đầu không?
Thời đại này không có khăn giấy đóng gói sẵn, và thứ duy nhất cô mang theo là hai chiếc khăn tay nhỏ.
Cô lấy một chiếc ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Mẫn Khải Hàng.
Một lần bị gạt ra, hai lần bị gạt ra, ba lần bị gạt ra... sau vô số lần bị gạt ra.
Cuối cùng, Mẫn Khải Hàng bị sự kiên trì của cô làm cho mất kiên nhẫn. Thêm vào đó, tác dụng của thuốc bắt đầu phát huy khiến anh buồn ngủ. Anh quyết định không tương tác với cô nữa.
Trong lòng nghĩ rằng đợi một lúc nữa tỉnh dậy, nhất định anh sẽ không nể mặt nhà họ Hạ nữa, phải đuổi cô gái này ra ngoài và không cho phép cô đặt chân vào nhà họ Mẫn thêm một lần nào nữa.
Thấy Mẫn Khải Hàng không còn phản kháng, Mẫn Duyệt mừng thầm, cô muốn hỏi anh có cảm thấy đỡ hơn chút nào không nhưng lại cố nhịn, không dám làm phiền anh nữa.
Rất nhanh, Mẫn Khải Hàng đã thở đều, chắc hẳn thuốc đã phát huy tác dụng.
Mẫn Duyệt nhẹ nhàng, lén lút đặt tay lên tóc anh, kích hoạt hệ thống quét y tế.
Chụp CT não, quét mạch máu bằng cộng hưởng từ...
Cô không mở màn hình điện tử mà nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận. Tất cả các thông tin và dữ liệu đều hiện lên trong đầu cô.
Nguyên nhân khiến Mẫn Khải Hàng vừa rồi bị đau là do dòng máu trong đầu đột ngột tăng nhanh sau cú chấn động não, dẫn đến co thắt mạch máu. Hiện tại, thuốc đã bắt đầu có tác dụng làm dịu thần kinh và giúp anh ngủ.
Mẫn Duyệt tiến thêm một bước, xem xét hình ảnh chụp cộng hưởng từ và phát hiện ra nguyên nhân khiến Mẫn Khải Hàng bị mù: Đó là do cú đập mạnh vào đầu gây xuất huyết động mạch mắt, máu đông chèn ép dây thần kinh thị giác, và trung khu thần kinh thị giác cũng bị tổn thương.
Rõ ràng lúc nãy còn tốt mà, còn có sức mắng cô, sao đột nhiên lại thành ra thế này?
Mẫn Khải Hàng chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, đây là một trong những di chứng của vết thương ở đầu. Trước đây, anh cũng từng bị như thế vài lần.
May mắn là lần này, khi đi Mỹ, anh đã được kê loại thuốc đặc trị, anh luôn để thuốc bên cạnh gối để phòng lúc cần thiết.
Mẫn Duyệt nhìn thấy anh mò lấy một lọ thuốc: "Anh Mẫn, anh cần uống thuốc phải không? Để em lấy nước cho anh."
Cô nhanh chóng quay người, cầm lấy cốc nước trên bàn định nâng anh dậy uống, nhưng Mẫn Khải Hàng thẳng tay gạt phăng cô ra.
Cũng may tay Mẫn Duyệt vững, nước có bắn ra nhưng cốc không bị vỡ.
Rồi cô thấy Mẫn Khải Hàng đã nuốt viên thuốc khô mà không cần nước, và còn nói một câu lạnh lùng: "Tôi nói lại lần nữa, cút ra ngoài!"
"Em... em không đi đâu!"
Mẫn Khải Hàng thở dài thật sâu, anh không còn sức để đối đáp với cô nữa.
Mẫn Duyệt đứng bên cạnh giường, liếc nhìn dòng chữ trên lọ thuốc và cau mày: "Oxycodone?"
Đây là một loại thuốc giảm đau thần kinh, tác dụng nhanh, nhưng dùng nhiều rất dễ bị nghiện. Sao anh Mẫn lại phải dùng thuốc này?
Thấy anh nằm đó, mặt mày nhăn nhó, mắt nhắm chặt, trán đầy mồ hôi, hẳn là anh đang rất đau đớn? Có phải là cơn đau đầu không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời đại này không có khăn giấy đóng gói sẵn, và thứ duy nhất cô mang theo là hai chiếc khăn tay nhỏ.
Cô lấy một chiếc ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Mẫn Khải Hàng.
Một lần bị gạt ra, hai lần bị gạt ra, ba lần bị gạt ra... sau vô số lần bị gạt ra.
Cuối cùng, Mẫn Khải Hàng bị sự kiên trì của cô làm cho mất kiên nhẫn. Thêm vào đó, tác dụng của thuốc bắt đầu phát huy khiến anh buồn ngủ. Anh quyết định không tương tác với cô nữa.
Trong lòng nghĩ rằng đợi một lúc nữa tỉnh dậy, nhất định anh sẽ không nể mặt nhà họ Hạ nữa, phải đuổi cô gái này ra ngoài và không cho phép cô đặt chân vào nhà họ Mẫn thêm một lần nào nữa.
Thấy Mẫn Khải Hàng không còn phản kháng, Mẫn Duyệt mừng thầm, cô muốn hỏi anh có cảm thấy đỡ hơn chút nào không nhưng lại cố nhịn, không dám làm phiền anh nữa.
Rất nhanh, Mẫn Khải Hàng đã thở đều, chắc hẳn thuốc đã phát huy tác dụng.
Mẫn Duyệt nhẹ nhàng, lén lút đặt tay lên tóc anh, kích hoạt hệ thống quét y tế.
Chụp CT não, quét mạch máu bằng cộng hưởng từ...
Cô không mở màn hình điện tử mà nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận. Tất cả các thông tin và dữ liệu đều hiện lên trong đầu cô.
Nguyên nhân khiến Mẫn Khải Hàng vừa rồi bị đau là do dòng máu trong đầu đột ngột tăng nhanh sau cú chấn động não, dẫn đến co thắt mạch máu. Hiện tại, thuốc đã bắt đầu có tác dụng làm dịu thần kinh và giúp anh ngủ.
Mẫn Duyệt tiến thêm một bước, xem xét hình ảnh chụp cộng hưởng từ và phát hiện ra nguyên nhân khiến Mẫn Khải Hàng bị mù: Đó là do cú đập mạnh vào đầu gây xuất huyết động mạch mắt, máu đông chèn ép dây thần kinh thị giác, và trung khu thần kinh thị giác cũng bị tổn thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro