Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca
Chương 18
2024-11-19 13:18:16
Suốt gần 30 năm qua, bà sống tại nhà họ Mẫn, tận tâm phụng dưỡng gia đình thay cho người chồng đã khuất.
Nguyễn Tố Thu không có con cái, nên đã dồn hết tình cảm vào các con của em trai là Mẫn Kiến Quốc và Phùng Thục Doanh.
Vì vậy, bà cũng coi Mẫn Khải Hàng như con ruột. Với bà, Hạ Mẫn Duyệt không phải là cô gái phù hợp để làm vợ của Khải Hàng, hủy hôn là điều đúng đắn.
Mẫn Quân Diệu vuốt chòm râu, nói: “Khải Hàng cũng đã lớn tuổi rồi, Thục Doanh, Tố Thu, các con chú ý hơn chút, nếu gặp cô gái nào phù hợp thì sắp xếp cho Khải Hàng đi xem mắt. Cưới vợ sinh con là chuyện lớn, không thể trì hoãn được nữa.”
Mẫn Khải Hàng thở dài bất lực, anh năm nay còn chưa tròn 26, đã gọi là lớn tuổi sao?
“Ông nội...”
Anh chưa kịp nói hết câu thì Mẫn Tự Cẩm đã hớn hở hỏi: “Ông nội, ông nội, bạn cùng lớp của con nếu có người phù hợp cho anh hai, con có thể giới thiệu cho anh ấy không?”
Mẫn Quân Diệu nhướn mày: “Tất nhiên rồi.”
Trong suy nghĩ của ông, tìm vợ giống như đi chợ mua rau, đi sớm để có nhiều lựa chọn, xem xét và so sánh cũng rất quan trọng.
Mẫn Tự Cẩm vui mừng: “Vậy thì tốt quá!”
Cô ấy có một người bạn tên là Hồ Lệ Na, gia cảnh và nhan sắc đều rất tốt. Ngay từ ngày anh hai đưa cô ấy đến trường kỹ thuật để nhập học, Hồ Lệ Na đã thầm cảm mến anh hai, hỏi cô ấy rất nhiều về anh. Lúc đó, cô ấy không rõ vì sao anh hai đột nhiên bỏ học rồi biến mất, nhưng bây giờ anh ấy đã trở về và hủy hôn với Hạ Mẫn Duyệt, Hồ Lệ Na sẽ có cơ hội.
Mấy vị trưởng bối cùng với Mẫn Tự Cẩm bắt đầu hào hứng bàn luận về những cô gái cùng trang lứa.
Mẫn Khải Hàng chỉ biết câm nín. Với tình trạng hiện tại của anh, có phù hợp để nghĩ đến chuyện cá nhân không?
“Ông nội, mẹ, bác cả, con về phòng trước.” Anh biết rằng phản đối cũng vô ích, nên giữ vững niềm tin của mình là được.
Phùng Thục Doanh không buồn nhìn con trai, chỉ gật đầu: “Ừ, đi đi, lát nữa mẹ gọi con ra ăn cơm.”
Bà lại tiếp tục tham gia vào cuộc thảo luận về chuyện hôn sự của Khải Hàng.
Mẫn Khải Hàng trở về phòng, ngồi trước bàn làm việc, mò mẫm lấy bút ra, mở cuốn sổ. Báo cáo chi tiết về nhiệm vụ lần này vẫn chưa hoàn thành, dù mắt anh không nhìn thấy, nhưng cẩn thận một chút, viết chậm lại theo bản thảo đã sắp xếp trong đầu, không phải là việc quá khó.
Buổi chiều, anh cả Mẫn Dương Phàm và anh ba Mẫn Tiền Trình cũng về nhà.
Mẫn Dương Phàm lớn hơn Mẫn Khải Hàng ba tuổi, là lái tàu của Cục Đường sắt Bình Kinh, phụ trách tuyến đường từ Bình Kinh đến Hải Thành.
Năm ngoái, anh ấy cưới Quan Hiểu Nguyệt, đồng nghiệp làm cùng tuyến, hai vợ chồng sống tại khu nhà của Cục Đường sắt, thường về nhà một lần mỗi tuần.
Mẫn Tiền Trình, em út của Khải Hàng, nhỏ hơn anh hai tuổi, là người duy nhất trong nhà nối nghiệp của ông Mẫn. Nói về Tiền Trình, cậu ta là bạn học cùng trường với Hạ Mẫn Duyệt.
Tiền Trình tốt nghiệp Đại học Y học cổ truyền Bình Kinh, khoa Đông y. Chỉ có điều, khi Mẫn Duyệt vào trường, cậu ta đã được phân về thực tập tại bệnh viện Đông y Bình Kinh.
Nguyễn Tố Thu không có con cái, nên đã dồn hết tình cảm vào các con của em trai là Mẫn Kiến Quốc và Phùng Thục Doanh.
Vì vậy, bà cũng coi Mẫn Khải Hàng như con ruột. Với bà, Hạ Mẫn Duyệt không phải là cô gái phù hợp để làm vợ của Khải Hàng, hủy hôn là điều đúng đắn.
Mẫn Quân Diệu vuốt chòm râu, nói: “Khải Hàng cũng đã lớn tuổi rồi, Thục Doanh, Tố Thu, các con chú ý hơn chút, nếu gặp cô gái nào phù hợp thì sắp xếp cho Khải Hàng đi xem mắt. Cưới vợ sinh con là chuyện lớn, không thể trì hoãn được nữa.”
Mẫn Khải Hàng thở dài bất lực, anh năm nay còn chưa tròn 26, đã gọi là lớn tuổi sao?
“Ông nội...”
Anh chưa kịp nói hết câu thì Mẫn Tự Cẩm đã hớn hở hỏi: “Ông nội, ông nội, bạn cùng lớp của con nếu có người phù hợp cho anh hai, con có thể giới thiệu cho anh ấy không?”
Mẫn Quân Diệu nhướn mày: “Tất nhiên rồi.”
Trong suy nghĩ của ông, tìm vợ giống như đi chợ mua rau, đi sớm để có nhiều lựa chọn, xem xét và so sánh cũng rất quan trọng.
Mẫn Tự Cẩm vui mừng: “Vậy thì tốt quá!”
Cô ấy có một người bạn tên là Hồ Lệ Na, gia cảnh và nhan sắc đều rất tốt. Ngay từ ngày anh hai đưa cô ấy đến trường kỹ thuật để nhập học, Hồ Lệ Na đã thầm cảm mến anh hai, hỏi cô ấy rất nhiều về anh. Lúc đó, cô ấy không rõ vì sao anh hai đột nhiên bỏ học rồi biến mất, nhưng bây giờ anh ấy đã trở về và hủy hôn với Hạ Mẫn Duyệt, Hồ Lệ Na sẽ có cơ hội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy vị trưởng bối cùng với Mẫn Tự Cẩm bắt đầu hào hứng bàn luận về những cô gái cùng trang lứa.
Mẫn Khải Hàng chỉ biết câm nín. Với tình trạng hiện tại của anh, có phù hợp để nghĩ đến chuyện cá nhân không?
“Ông nội, mẹ, bác cả, con về phòng trước.” Anh biết rằng phản đối cũng vô ích, nên giữ vững niềm tin của mình là được.
Phùng Thục Doanh không buồn nhìn con trai, chỉ gật đầu: “Ừ, đi đi, lát nữa mẹ gọi con ra ăn cơm.”
Bà lại tiếp tục tham gia vào cuộc thảo luận về chuyện hôn sự của Khải Hàng.
Mẫn Khải Hàng trở về phòng, ngồi trước bàn làm việc, mò mẫm lấy bút ra, mở cuốn sổ. Báo cáo chi tiết về nhiệm vụ lần này vẫn chưa hoàn thành, dù mắt anh không nhìn thấy, nhưng cẩn thận một chút, viết chậm lại theo bản thảo đã sắp xếp trong đầu, không phải là việc quá khó.
Buổi chiều, anh cả Mẫn Dương Phàm và anh ba Mẫn Tiền Trình cũng về nhà.
Mẫn Dương Phàm lớn hơn Mẫn Khải Hàng ba tuổi, là lái tàu của Cục Đường sắt Bình Kinh, phụ trách tuyến đường từ Bình Kinh đến Hải Thành.
Năm ngoái, anh ấy cưới Quan Hiểu Nguyệt, đồng nghiệp làm cùng tuyến, hai vợ chồng sống tại khu nhà của Cục Đường sắt, thường về nhà một lần mỗi tuần.
Mẫn Tiền Trình, em út của Khải Hàng, nhỏ hơn anh hai tuổi, là người duy nhất trong nhà nối nghiệp của ông Mẫn. Nói về Tiền Trình, cậu ta là bạn học cùng trường với Hạ Mẫn Duyệt.
Tiền Trình tốt nghiệp Đại học Y học cổ truyền Bình Kinh, khoa Đông y. Chỉ có điều, khi Mẫn Duyệt vào trường, cậu ta đã được phân về thực tập tại bệnh viện Đông y Bình Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro