Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca
Chương 5
2024-11-19 13:18:16
Huống hồ, trong lòng cô… Mười lăm tuổi biết rung động, yêu một người mười một năm, đoạn tình cảm kia không có bắt đầu và cũng chẳng có kết thúc.
Nhưng mà, cô không oán không hận.
Đã sớm âm dương cách biệt rồi, bây giờ cách biệt thời gian không gian thì có là gì chứ?
Chỉ cần trái tim của Hạ Mẫn Duyệt còn đập thì cô sẽ mãi mãi không ngừng yêu anh - người anh trai đã dùng thân thể bảo vệ cô trong khoảnh khắc sinh tử.
Nghĩ đến anh ấy, nước mắt của Mẫn Duyệt lặng lẽ lăn dài trên khóe mi.
Sau này, ngay cả cơ hội đến nghĩa trang liệt sĩ lau chùi bia mộ trò chuyện với anh ấy cũng không có rồi.
Lần trước đến là một tuần trước, bó hoa cúc trắng và hoa hồng tặng anh ấy, chắc là đã héo hết rồi.
Nếu sớm biết mình sẽ đi đời, nhất định cô đã tiêu thật nhiều tiền ở tiệm hoa đặt thật nhiều hoa, để người ta thay phiên nhau gửi đến…
Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, càng không ngủ được, vết thương càng đau.
Muốn mở hệ thống y tế, lấy thuốc ngủ gì gì đó uống một viên nhưng liếc mắt nhìn anh cả đang nằm trên ghế nên đành thôi vậy.
Mê man, buồn bã, bản thân cô cũng chẳng biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Bệnh viện mà Hạ Mẫn Duyệt đang ở là Bệnh viện huyện Hồng Đức.
Nhà họ Mẫn ở tại trấn Tần Giang, huyện Hồng Đức.
Chiều hôm qua, 'Hạ Mẫn Duyệt' đập đầu vào tường bị người nhà họ Mẫn ngăn lại, trở về phòng lại cắt cổ tay, đến tối người nhà họ Mẫn gọi cô ăn cơm thì thấy cả vũng máu trong phòng, sợ hết hồn vía.
Đưa lên Bình Kinh thì không kịp, vì vậy đã đưa đến bệnh viện huyện có điều kiện y tế tương đối tốt này.
…
Trấn Tần Giang, sau một hồi gà gáy, trời dần sáng.
Hạ Kiều Sơn - ông nội của Hạ Mẫn Duyệt, hôm qua đến bệnh viện trước, sau đó không đợi cháu gái tỉnh lại đã đến nhà họ Mẫn.
Cũng là một đêm không ngủ, sáng sớm, nghe thấy tiếng động bên ngoài ông liền đẩy cửa đi ra.
Trong sân, một thanh niên dáng người rắn rỏi, lưng thẳng tắp, đang chẻ củi:
"Ôi chao, Khải Hàng, cháu mắt không nhìn thấy, sao còn làm việc này, nguy hiểm lắm!"
Mẫn Khải Hàng còn chưa lên tiếng, Mẫn Quân Diệu từ trong bếp đi ra đã lên tiếng:
"Mắt không nhìn thấy, thì còn các giác quan khác, phải học cách thích ứng, quen dần thôi."
Mẫn Khải Hàng bỏ rìu xuống: "Ông nội, Hạ ông nội."
Mẫn Quân Diệu chính là ông nội của Mẫn Khải Hàng.
Mẫn Khải Hàng mới về hồi hôm qua.
Vốn biết trên người mình có một cuộc hôn nhân trẻ con nhưng anh chưa bao giờ để tâm, bởi vì không có thời gian và sức lực dư thừa để nghĩ đến chuyện yêu đương.
Lần này bị thương, mấy hôm trước nhận được điện báo của ông nội, nói rằng cô gái đã đến nhà ở, chỉ chờ anh trở về để vun đắp tình cảm một thời gian, tìm hiểu nhau.
Nhưng mà, cô không oán không hận.
Đã sớm âm dương cách biệt rồi, bây giờ cách biệt thời gian không gian thì có là gì chứ?
Chỉ cần trái tim của Hạ Mẫn Duyệt còn đập thì cô sẽ mãi mãi không ngừng yêu anh - người anh trai đã dùng thân thể bảo vệ cô trong khoảnh khắc sinh tử.
Nghĩ đến anh ấy, nước mắt của Mẫn Duyệt lặng lẽ lăn dài trên khóe mi.
Sau này, ngay cả cơ hội đến nghĩa trang liệt sĩ lau chùi bia mộ trò chuyện với anh ấy cũng không có rồi.
Lần trước đến là một tuần trước, bó hoa cúc trắng và hoa hồng tặng anh ấy, chắc là đã héo hết rồi.
Nếu sớm biết mình sẽ đi đời, nhất định cô đã tiêu thật nhiều tiền ở tiệm hoa đặt thật nhiều hoa, để người ta thay phiên nhau gửi đến…
Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, càng không ngủ được, vết thương càng đau.
Muốn mở hệ thống y tế, lấy thuốc ngủ gì gì đó uống một viên nhưng liếc mắt nhìn anh cả đang nằm trên ghế nên đành thôi vậy.
Mê man, buồn bã, bản thân cô cũng chẳng biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Bệnh viện mà Hạ Mẫn Duyệt đang ở là Bệnh viện huyện Hồng Đức.
Nhà họ Mẫn ở tại trấn Tần Giang, huyện Hồng Đức.
Chiều hôm qua, 'Hạ Mẫn Duyệt' đập đầu vào tường bị người nhà họ Mẫn ngăn lại, trở về phòng lại cắt cổ tay, đến tối người nhà họ Mẫn gọi cô ăn cơm thì thấy cả vũng máu trong phòng, sợ hết hồn vía.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đưa lên Bình Kinh thì không kịp, vì vậy đã đưa đến bệnh viện huyện có điều kiện y tế tương đối tốt này.
…
Trấn Tần Giang, sau một hồi gà gáy, trời dần sáng.
Hạ Kiều Sơn - ông nội của Hạ Mẫn Duyệt, hôm qua đến bệnh viện trước, sau đó không đợi cháu gái tỉnh lại đã đến nhà họ Mẫn.
Cũng là một đêm không ngủ, sáng sớm, nghe thấy tiếng động bên ngoài ông liền đẩy cửa đi ra.
Trong sân, một thanh niên dáng người rắn rỏi, lưng thẳng tắp, đang chẻ củi:
"Ôi chao, Khải Hàng, cháu mắt không nhìn thấy, sao còn làm việc này, nguy hiểm lắm!"
Mẫn Khải Hàng còn chưa lên tiếng, Mẫn Quân Diệu từ trong bếp đi ra đã lên tiếng:
"Mắt không nhìn thấy, thì còn các giác quan khác, phải học cách thích ứng, quen dần thôi."
Mẫn Khải Hàng bỏ rìu xuống: "Ông nội, Hạ ông nội."
Mẫn Quân Diệu chính là ông nội của Mẫn Khải Hàng.
Mẫn Khải Hàng mới về hồi hôm qua.
Vốn biết trên người mình có một cuộc hôn nhân trẻ con nhưng anh chưa bao giờ để tâm, bởi vì không có thời gian và sức lực dư thừa để nghĩ đến chuyện yêu đương.
Lần này bị thương, mấy hôm trước nhận được điện báo của ông nội, nói rằng cô gái đã đến nhà ở, chỉ chờ anh trở về để vun đắp tình cảm một thời gian, tìm hiểu nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro