Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca
Niềm Vui Bất Ng...
2024-11-19 13:18:16
Cứ như vừa phát hiện ra một vùng đất mới!
Nhưng đây toàn là thuốc Đông y, vậy nếu cô cần thuốc Tây thì sao?
Ví dụ như sắt fumarate – một loại thuốc bổ máu nhanh. Cô đoán có thể cần các thành phần như: Sắt fumarate, Hydroxypropyl methylcellulose, Polysorbate 80…
Ghi chú từ dịch giả: Tất cả trong truyện chỉ là hư cấu, kiến thức có thể sai, vui lòng kiểm chứng lại kiến thức.
Chẳng lẽ để có những thứ này, cô phải tự xây cả phòng thí nghiệm hóa học sao?
Cô thử mở mục thuốc Tây, may mắn thay, hệ thống hiển thị rằng cô có thể dùng các loại dược liệu tươi để đổi điểm tích lũy, sau đó sử dụng điểm để đổi thuốc.
“Ồ, còn có cả hệ thống điểm thưởng?” Cô vội vàng nhấn vào mục quản lý điểm.
Hệ thống yêu cầu: tất cả các loại dược liệu phải do chính người sở hữu hệ thống thu thập. Nếu không, điểm thưởng sẽ bị giảm 50%. Ờ, hơi khắt khe nhỉ!
Xem lại điểm tích lũy: một cây nhân sâm dại trăm năm sẽ được thưởng 100 điểm, và để đổi lấy một hộp sắt fumarate cần 2 điểm, còn viên giảm đau Nguyên Hồ cần 1 điểm.
Hệ thống này có vẻ hợp lý, nhưng lấy đâu ra nhân sâm trăm năm dễ dàng như vậy?
Những loại dược liệu phổ biến như bồ công anh hay mã đề chắc là nhiều hơn.
Cô mở ra kiểm tra: đúng như dự đoán, một cân mã đề chỉ đổi được 1 điểm. Với đương quy, tùy theo chất lượng, một cân đổi được 3 đến 5 điểm.
Còn với thiết bì thạch hộc, loại chất lượng cao có thể đổi được 15 đến 25 điểm mỗi cân.
Có vẻ giá trị của dược liệu phụ thuộc vào chất lượng của chúng.
Mẫn Duyệt hơi chán nản. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng sau khi rơi từ trên sân thượng xuống, bệnh viện có thể đã sử dụng mọi công nghệ y tế tiên tiến nhất để cứu sống cô, sau đó còn dùng các biện pháp công nghệ cao hơn để đưa cô tới nơi này.
Mục đích có lẽ là để cô thu thập nhiều loại dược liệu quý hiếm và tốt hơn.
Suy cho cùng, vào thế kỷ 21, dược liệu tự nhiên đã rất hiếm. Phần lớn chỉ còn là dược liệu được trồng nhân tạo với hiệu quả kém hơn nhiều so với dược liệu hoang dã.
Nếu thế thì tại sao không đưa cô về thời cổ đại? Khi đó dược liệu dồi dào và phong phú hơn nhiều!
Không không, tốt nhất là đừng quay về cổ đại. Nơi này là tốt nhất, vì… nơi này có một người rất có thể là Minh Viễn Dương – Mẫn Khải Hàng!
Đột nhiên, tiếng xoay nắm cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mẫn Duyệt. Cô vội vã vẫy tay, làm cho màn hình điện tử biến mất.
Giây tiếp theo, Đặng Chi Huệ đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Mẫn Duyệt đã tỉnh, bà vui mừng reo lên: “Mẫn Mẫn, con tỉnh rồi sao? Con tỉnh từ lúc nào vậy? Có thấy chỗ nào không khỏe không?”
Vừa nói, bà vừa bước tới, sờ trán con gái.
Mẫn Duyệt của kiếp trước có bố mẹ đều rất bận rộn, khi lớn lên, cô có thể đếm trên đầu ngón tay số lần gặp họ trong một năm.
Cách mẹ quan tâm, ân cần hỏi han thế này khiến cô có chút ngượng ngùng, hơi lùi về phía sau: “Con không sao đâu mẹ, con thấy khỏe mà.”
Trước đây, Hạ Mẫn Duyệt luôn nhõng nhẽo, làm nũng khi ở cạnh bố mẹ và anh trai, thường gọi họ không ngừng. Cô không muốn hành xử quá khác biệt so với Hạ Mẫn Duyệt trước kia.
Nhưng đây toàn là thuốc Đông y, vậy nếu cô cần thuốc Tây thì sao?
Ví dụ như sắt fumarate – một loại thuốc bổ máu nhanh. Cô đoán có thể cần các thành phần như: Sắt fumarate, Hydroxypropyl methylcellulose, Polysorbate 80…
Ghi chú từ dịch giả: Tất cả trong truyện chỉ là hư cấu, kiến thức có thể sai, vui lòng kiểm chứng lại kiến thức.
Chẳng lẽ để có những thứ này, cô phải tự xây cả phòng thí nghiệm hóa học sao?
Cô thử mở mục thuốc Tây, may mắn thay, hệ thống hiển thị rằng cô có thể dùng các loại dược liệu tươi để đổi điểm tích lũy, sau đó sử dụng điểm để đổi thuốc.
“Ồ, còn có cả hệ thống điểm thưởng?” Cô vội vàng nhấn vào mục quản lý điểm.
Hệ thống yêu cầu: tất cả các loại dược liệu phải do chính người sở hữu hệ thống thu thập. Nếu không, điểm thưởng sẽ bị giảm 50%. Ờ, hơi khắt khe nhỉ!
Xem lại điểm tích lũy: một cây nhân sâm dại trăm năm sẽ được thưởng 100 điểm, và để đổi lấy một hộp sắt fumarate cần 2 điểm, còn viên giảm đau Nguyên Hồ cần 1 điểm.
Hệ thống này có vẻ hợp lý, nhưng lấy đâu ra nhân sâm trăm năm dễ dàng như vậy?
Những loại dược liệu phổ biến như bồ công anh hay mã đề chắc là nhiều hơn.
Cô mở ra kiểm tra: đúng như dự đoán, một cân mã đề chỉ đổi được 1 điểm. Với đương quy, tùy theo chất lượng, một cân đổi được 3 đến 5 điểm.
Còn với thiết bì thạch hộc, loại chất lượng cao có thể đổi được 15 đến 25 điểm mỗi cân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có vẻ giá trị của dược liệu phụ thuộc vào chất lượng của chúng.
Mẫn Duyệt hơi chán nản. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng sau khi rơi từ trên sân thượng xuống, bệnh viện có thể đã sử dụng mọi công nghệ y tế tiên tiến nhất để cứu sống cô, sau đó còn dùng các biện pháp công nghệ cao hơn để đưa cô tới nơi này.
Mục đích có lẽ là để cô thu thập nhiều loại dược liệu quý hiếm và tốt hơn.
Suy cho cùng, vào thế kỷ 21, dược liệu tự nhiên đã rất hiếm. Phần lớn chỉ còn là dược liệu được trồng nhân tạo với hiệu quả kém hơn nhiều so với dược liệu hoang dã.
Nếu thế thì tại sao không đưa cô về thời cổ đại? Khi đó dược liệu dồi dào và phong phú hơn nhiều!
Không không, tốt nhất là đừng quay về cổ đại. Nơi này là tốt nhất, vì… nơi này có một người rất có thể là Minh Viễn Dương – Mẫn Khải Hàng!
Đột nhiên, tiếng xoay nắm cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mẫn Duyệt. Cô vội vã vẫy tay, làm cho màn hình điện tử biến mất.
Giây tiếp theo, Đặng Chi Huệ đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Mẫn Duyệt đã tỉnh, bà vui mừng reo lên: “Mẫn Mẫn, con tỉnh rồi sao? Con tỉnh từ lúc nào vậy? Có thấy chỗ nào không khỏe không?”
Vừa nói, bà vừa bước tới, sờ trán con gái.
Mẫn Duyệt của kiếp trước có bố mẹ đều rất bận rộn, khi lớn lên, cô có thể đếm trên đầu ngón tay số lần gặp họ trong một năm.
Cách mẹ quan tâm, ân cần hỏi han thế này khiến cô có chút ngượng ngùng, hơi lùi về phía sau: “Con không sao đâu mẹ, con thấy khỏe mà.”
Trước đây, Hạ Mẫn Duyệt luôn nhõng nhẽo, làm nũng khi ở cạnh bố mẹ và anh trai, thường gọi họ không ngừng. Cô không muốn hành xử quá khác biệt so với Hạ Mẫn Duyệt trước kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro