Xuyên Không Mẹ Chồng Nàng Dâu Tổng Nghệ Đối Chiếu Tổ
Chương 29
2024-11-20 10:09:37
Dưới ánh mắt như dò xét của Tạ Dao, Uông Thịnh – vốn là một kẻ lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, chẳng thiếu kinh nghiệm đối phó – bỗng cảm thấy chột dạ đến lạ.
Thật kỳ lạ, đã bao lâu nay, lão bánh quẩy như hắn chưa từng có cảm giác này. Thế nhưng, đứng trước Tạ Dao, đối diện với nụ cười như có như không và ánh mắt lạnh lùng thấu suốt của nàng, Uông Thịnh không chỉ thấy hổ thẹn, mà còn cảm thấy có chút bối rối, thậm chí là căng thẳng.
Trước mắt nữ tử này thoạt nhìn nhã nhặn, lịch sự, lại toát lên một khí thế khó lường, tựa hồ không chút cố ý nhưng cũng đủ khiến người khác không khỏi run rẩy khiếp sợ.
Nghĩ đến lời Tô Mạn Thanh từng nói, Uông Thịnh nghiến răng, căng da đầu cất tiếng:
“Dựa theo hợp đồng chúng ta đã ký kết, chỉ cần yêu cầu hợp lý, Vệ tiểu thư đều phải phối hợp quay chụp.”
Một hồi im lặng kéo dài bao trùm, Uông Thịnh vốn cho rằng Tạ Dao dùng cách này để từ chối khéo, thầm toan tính lấy số tiền bồi thường hợp đồng khổng lồ ra để ép buộc nàng. Nhưng ngay lúc ông định lên tiếng, đột nhiên một chữ “Được” vang lên.
Khi đi ngang qua Uông Thịnh, bước chân Tạ Dao hơi khựng lại:
“Lần sau, nếu đạo diễn Uông muốn điều chỉnh kế hoạch quay chụp, xin hãy báo trước.”
Phó đạo diễn nhìn bóng dáng Tạ Dao rời đi, thấp giọng hỏi:
“Đạo diễn, nàng có phải đã nhìn ra điều gì không?”
Gió nhẹ thổi qua, Uông Thịnh mới nhận ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Nghe phó đạo diễn lẩm bẩm, sắc mặt ông càng thêm khó coi.
Tạ Dao bước lên xe của tổ tiết mục, xe lăn bánh tiến thẳng đến Quý thị. Đến nơi, đạo diễn lập tức mở buổi phát sóng trực tiếp.
“Ơ, đây là họ định đi đâu vậy? Sao Lam Lam không xuất hiện?”
“Phía trước hình như là trụ sở Quý thị, hôm nay Hạ Lam ký hợp đồng ở đó, chẳng lẽ họ đến thăm nàng?”
“Oa! Có khi nào là tập kích bất ngờ không? Ta thích kiểu này!”
Hiển nhiên, tổ tiết mục đã liên lạc trước với Quý thị, nên rất nhanh đã được dẫn vào tòa nhà lớn. Một số người nhận ra Tạ Dao, liền liên tưởng đến việc Hạ Lam đang ký hợp đồng ở đây. Nhìn đến những nhân viên cầm máy quay của tổ tiết mục, mục đích chuyến này không cần nói cũng rõ ràng.
Nhân viên lễ tân dẫn họ đến thang máy, vừa nhấn nút chờ thì cánh cửa thang máy chuyên dụng bên cạnh bỗng mở ra.
Quý Vân Thần, đang nghe trợ lý báo cáo công việc, bất chợt dừng bước khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc giữa đám đông.
“Quý tổng, đây là…” Trợ lý định hỏi thì bị ánh mắt chủ tịch ngăn lại.
“Vân Dao, đã lâu không gặp!”
Một câu “Vân Dao”, một câu “Đã lâu không gặp”, lập tức khiến mọi ánh mắt dồn hết lên người Tạ Dao.
“Đã lâu không gặp.” Tạ Dao khẽ gật đầu, thần sắc vẫn bình thản như nước.
“Tới thăm Hạ Lam?” Quý Vân Thần liếc nhìn tổ tiết mục, rồi nói:
“Bộ phận thị trường ở tầng 23, ngồi thang máy này đi, ta sẽ đưa ngươi lên.”
Đoàn người lặng lẽ bước vào thang máy chuyên dụng. Trong suốt hành trình đi lên, không một ai dám phát ra tiếng động. Nhưng ánh mắt mọi người đều kín đáo đổ dồn về phía hai người đang đứng song song ở phía trước.
“Từ lần ngươi đánh cờ với lão gia tử lần trước, người vẫn nhắc mãi về ngươi, nhất định muốn thắng được ngươi một lần.” Quý Vân Thần cười nhẹ, phá vỡ sự im lặng.
“Lão gia tử dạo này có khỏe không?” Tạ Dao đáp lời, giọng trầm ổn.
“Nhờ phúc của ngươi, người vẫn khỏe.” Giọng Quý Vân Thần chứa đựng sự chân thành và cảm kích.
Thật kỳ lạ, đã bao lâu nay, lão bánh quẩy như hắn chưa từng có cảm giác này. Thế nhưng, đứng trước Tạ Dao, đối diện với nụ cười như có như không và ánh mắt lạnh lùng thấu suốt của nàng, Uông Thịnh không chỉ thấy hổ thẹn, mà còn cảm thấy có chút bối rối, thậm chí là căng thẳng.
Trước mắt nữ tử này thoạt nhìn nhã nhặn, lịch sự, lại toát lên một khí thế khó lường, tựa hồ không chút cố ý nhưng cũng đủ khiến người khác không khỏi run rẩy khiếp sợ.
Nghĩ đến lời Tô Mạn Thanh từng nói, Uông Thịnh nghiến răng, căng da đầu cất tiếng:
“Dựa theo hợp đồng chúng ta đã ký kết, chỉ cần yêu cầu hợp lý, Vệ tiểu thư đều phải phối hợp quay chụp.”
Một hồi im lặng kéo dài bao trùm, Uông Thịnh vốn cho rằng Tạ Dao dùng cách này để từ chối khéo, thầm toan tính lấy số tiền bồi thường hợp đồng khổng lồ ra để ép buộc nàng. Nhưng ngay lúc ông định lên tiếng, đột nhiên một chữ “Được” vang lên.
Khi đi ngang qua Uông Thịnh, bước chân Tạ Dao hơi khựng lại:
“Lần sau, nếu đạo diễn Uông muốn điều chỉnh kế hoạch quay chụp, xin hãy báo trước.”
Phó đạo diễn nhìn bóng dáng Tạ Dao rời đi, thấp giọng hỏi:
“Đạo diễn, nàng có phải đã nhìn ra điều gì không?”
Gió nhẹ thổi qua, Uông Thịnh mới nhận ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Nghe phó đạo diễn lẩm bẩm, sắc mặt ông càng thêm khó coi.
Tạ Dao bước lên xe của tổ tiết mục, xe lăn bánh tiến thẳng đến Quý thị. Đến nơi, đạo diễn lập tức mở buổi phát sóng trực tiếp.
“Ơ, đây là họ định đi đâu vậy? Sao Lam Lam không xuất hiện?”
“Phía trước hình như là trụ sở Quý thị, hôm nay Hạ Lam ký hợp đồng ở đó, chẳng lẽ họ đến thăm nàng?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Oa! Có khi nào là tập kích bất ngờ không? Ta thích kiểu này!”
Hiển nhiên, tổ tiết mục đã liên lạc trước với Quý thị, nên rất nhanh đã được dẫn vào tòa nhà lớn. Một số người nhận ra Tạ Dao, liền liên tưởng đến việc Hạ Lam đang ký hợp đồng ở đây. Nhìn đến những nhân viên cầm máy quay của tổ tiết mục, mục đích chuyến này không cần nói cũng rõ ràng.
Nhân viên lễ tân dẫn họ đến thang máy, vừa nhấn nút chờ thì cánh cửa thang máy chuyên dụng bên cạnh bỗng mở ra.
Quý Vân Thần, đang nghe trợ lý báo cáo công việc, bất chợt dừng bước khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc giữa đám đông.
“Quý tổng, đây là…” Trợ lý định hỏi thì bị ánh mắt chủ tịch ngăn lại.
“Vân Dao, đã lâu không gặp!”
Một câu “Vân Dao”, một câu “Đã lâu không gặp”, lập tức khiến mọi ánh mắt dồn hết lên người Tạ Dao.
“Đã lâu không gặp.” Tạ Dao khẽ gật đầu, thần sắc vẫn bình thản như nước.
“Tới thăm Hạ Lam?” Quý Vân Thần liếc nhìn tổ tiết mục, rồi nói:
“Bộ phận thị trường ở tầng 23, ngồi thang máy này đi, ta sẽ đưa ngươi lên.”
Đoàn người lặng lẽ bước vào thang máy chuyên dụng. Trong suốt hành trình đi lên, không một ai dám phát ra tiếng động. Nhưng ánh mắt mọi người đều kín đáo đổ dồn về phía hai người đang đứng song song ở phía trước.
“Từ lần ngươi đánh cờ với lão gia tử lần trước, người vẫn nhắc mãi về ngươi, nhất định muốn thắng được ngươi một lần.” Quý Vân Thần cười nhẹ, phá vỡ sự im lặng.
“Lão gia tử dạo này có khỏe không?” Tạ Dao đáp lời, giọng trầm ổn.
“Nhờ phúc của ngươi, người vẫn khỏe.” Giọng Quý Vân Thần chứa đựng sự chân thành và cảm kích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro