Xuyên Không Mẹ Chồng Nàng Dâu Tổng Nghệ Đối Chiếu Tổ

Chương 9

2024-11-20 10:09:37

**"Vậy rốt cuộc là thật hay giả?!"**

---

Tạ Dao cầm đôi vòng tay, lần lượt đeo lên cổ tay Hạ Lam.

Cổ tay trắng nõn của nàng kết hợp với vòng ngọc lung linh rực rỡ, tạo thành một bức tranh đẹp không tì vết, khiến người khác không thể rời mắt.

**"Mẹ, vật này quá quý trọng, con không dám nhận!"**

Hạ Lam hoảng hốt, giọng nói lạc đi, muốn từ chối nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chỉ một chút sơ ý sẽ làm rơi đôi vòng tay giá trị vô ngần. Nàng bất lực nhìn về phía Giang Thừa Húc, như mong đợi chàng lên tiếng giúp đỡ.

Giang Thừa Húc thoáng ngẩn người, vẻ mặt pha chút kinh ngạc.

Hắn không phải là kẻ chỉ nhìn qua màn ảnh mà đoán bừa thật giả, càng không phải dạng dễ bị những lời dối trá lừa gạt. Chỉ một ánh mắt, hắn đã nhận ra đôi vòng tay trước mặt là phỉ thúy thật, hơn nữa còn là loại cực phẩm.

"Lão phỉ thúy pha lê tím hiếm có!"

Người đời thường nói "mười tím chín mộc" – ám chỉ vòng ngọc tím đa phần là loại màu nhạt, kém giá trị. Nhưng đôi vòng tay này lại là loại pha lê tím hiếm gặp, sắc tím nồng đậm, dưới ánh sáng tự nhiên còn ánh lên sắc đào phấn hồng dịu nhẹ, đẹp đến mức không lời nào diễn tả nổi.

Giữa lúc hắn đang suy nghĩ, ánh mắt Hạ Lam khẽ động, tựa hồ cầu cứu. Giang Thừa Húc lập tức định thần, nhìn sang Tạ Dao. Hắn chưa kịp lên tiếng từ chối, thì nàng đã bình thản mở miệng:

"Lại nói, món trang sức quý giá đến đâu, đặt ở đó cũng chỉ là cục đá. Này màu sắc hợp ngươi, cứ đeo chơi đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giọng điệu nàng nhàn nhạt, nhẹ bẫng như mây bay gió thoảng, cứ như thể thứ nàng đưa không phải là đôi vòng ngọc cực phẩm, mà chỉ là một món đồ vặt vãnh, vô giá trị. Đặc biệt là từ "chơi" mà nàng thốt ra, lại tự nhiên đến mức khiến người nghe không khỏi kinh ngạc.

Hạ Lam còn chưa kịp đáp lời, Tạ Dao đã đặt một hộp gỗ khác vào tay Giang Thừa Húc. Lần này, nàng không mở hộp ra.

Giang Thừa Húc khẽ nhíu mày, nhìn Tạ Dao nhưng không đưa tay nhận lấy.

"Không muốn sao?" Tạ Dao khẽ cười, nét mặt bình thản không chút dao động. Không đợi hắn trả lời, nàng thoải mái chuyển tay, đưa chiếc hộp gỗ cho Hạ Lam:

"Vậy cho ngươi. Tặng ngươi làm quà cho thê tử đi."

Nói xong, Tạ Dao nhẹ nhàng đứng dậy, hướng ra ngoài: "Đi thôi, đến chỗ các ngươi ở xem thử nào."

Giang Thừa Húc không khỏi sững sờ. Hắn cứ nghĩ rằng nàng sẽ bày tỏ vài câu nhung nhớ, nói rằng bao năm qua nàng đã chịu khổ thế nào mà chưa một lần được gặp lại hắn. Rồi sau đó, nàng sẽ xúc động thuyết phục hắn nhận lấy đồ vật.

Hoặc ít nhất, nàng sẽ cảm thấy bị tổn thương khi hắn từ chối, trách cứ hắn không hiểu chuyện, khiến nàng bẽ mặt. Sau đó, nàng có lẽ sẽ thẳng thừng thu lại món đồ.

Nhưng không, nàng chẳng làm bất kỳ điều gì trong số đó. Tạ Dao không thuyết phục, không nổi giận, cũng chẳng tỏ ra yếu đuối. Nàng đơn giản chuyển chiếc hộp cho Hạ Lam, rồi thản nhiên rời đi mà không hề ngoái đầu lại.

Cảm giác này tựa như một cú đấm vào bông mềm, khiến người ta nghẹn họng khó chịu, vừa bực tức vừa ấm ức, nhưng không biết phải phát tiết ra sao.

Từ khoảnh khắc Tạ Dao xuất hiện, nàng đã nắm trọn mọi nhịp điệu trong tay. Từ bước vào nhà, đến dâng trà, từng cử chỉ của nàng đều ưu nhã thong dong, mỗi hành động đều khiến người khác không thể rời mắt.

Khi đối diện sự khiêu khích của hắn, nàng không hề phản kháng, mà lấy lui làm tiến, biến thế bị động thành thế chủ động. Từng câu nói, từng cử động của nàng đều hoàn mỹ đến mức không có chút sơ hở nào. Nhưng chính vì vậy, lại càng khiến hắn thấy khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Mẹ Chồng Nàng Dâu Tổng Nghệ Đối Chiếu Tổ

Số ký tự: 0