Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm Tâm
Bà Đánh Con Gái...
Cố Tam Thuận
2024-11-16 09:54:35
Nhóm dịch: Bánh Bao
“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị...”
“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"
“Em sợ lắm, hu hu…”
Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở.
“Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện.
Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu.
Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào.
Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch.
Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở.
Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”
Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa."
"Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số khổ của mẹ.
"Đều là lỗi của mẹ, do mẹ không thể bảo vệ con, con gái của mẹ ơi…”
Tần Đại Phượng giơ cây gậy trong tay lên, bà ta cực kỳ kiêu ngạo, uy nghiêm quát: “Câm miệng hết ngay cho bà đây mau, con ranh này giả chết mà thôi!
"Con ranh kia, mày mau đứng lên, nếu còn tiếp tục nằm trên mặt đất giả chết, thì bà đây còn đánh mày, đánh cho đến khi mày đứng lên mới thôi!”
“Tâm Tâm không còn thở nữa, thật sự đã chết rồi!"
"Tần Đại Phượng, bà quá tàn nhẫn, cây gậy kia to như thế mà bà thật sự nỡ xuống tay với con gái tôi!"
"Tâm Tâm lấy tiền của bà vốn chỉ muốn đọc thêm mấy cuốn sách, vì thế mà bà có thể đánh con bé đến chết sao?"
"Cùng lắm thì tôi trả lại cho bà mười đồng!”
“Tâm Tâm là giọt máu của nhà họ Điền các người!"
"Bây giờ chỉ vì mười đồng mà bà muốn mạng con gái tôi, bà già, bà là một kẻ giết người!”
“Tâm Tâm à, bảo bối của mẹ ơi, con không được chết, không được chết, con ơi… gái lớn của mẹ.”
“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị...”
“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"
“Em sợ lắm, hu hu…”
Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở.
“Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện.
Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu.
Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào.
Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch.
Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở.
Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”
Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa."
"Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số khổ của mẹ.
"Đều là lỗi của mẹ, do mẹ không thể bảo vệ con, con gái của mẹ ơi…”
Tần Đại Phượng giơ cây gậy trong tay lên, bà ta cực kỳ kiêu ngạo, uy nghiêm quát: “Câm miệng hết ngay cho bà đây mau, con ranh này giả chết mà thôi!
"Con ranh kia, mày mau đứng lên, nếu còn tiếp tục nằm trên mặt đất giả chết, thì bà đây còn đánh mày, đánh cho đến khi mày đứng lên mới thôi!”
“Tâm Tâm không còn thở nữa, thật sự đã chết rồi!"
"Tần Đại Phượng, bà quá tàn nhẫn, cây gậy kia to như thế mà bà thật sự nỡ xuống tay với con gái tôi!"
"Tâm Tâm lấy tiền của bà vốn chỉ muốn đọc thêm mấy cuốn sách, vì thế mà bà có thể đánh con bé đến chết sao?"
"Cùng lắm thì tôi trả lại cho bà mười đồng!”
“Tâm Tâm là giọt máu của nhà họ Điền các người!"
"Bây giờ chỉ vì mười đồng mà bà muốn mạng con gái tôi, bà già, bà là một kẻ giết người!”
“Tâm Tâm à, bảo bối của mẹ ơi, con không được chết, không được chết, con ơi… gái lớn của mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro