Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm Tâm
Không Hạ Chân Đ...
Cố Tam Thuận
2024-11-16 09:54:35
Nhóm dịch: Bánh Bao
Điền Tâm đang chạy về phía Điền Cửu Long.
Đột nhiên nghe thấy tiếng Điền Cửu Long hét lên: “Chị, chú ý phía sau chị, đám người kia của bà nội đuổi đến nơi rồi kìa.”
Điền Tâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sáu người đàn bà chưa bị đánh ngã đang lồm cồm bò dậy.
Tóc tai bù xù, giương nanh múa vuốt lao đến sau lưng cô.
Mẹ kiếp!
Đám đàn bà này với mấy con gián có họ hàng gì với nhau hả, bị cô đánh cho đến như vậy rồi mà vẫn còn có gan dám đứng lên.
“Đúng là loại người nuôi dạy bởi chó cái mà.”
Một người phụ nữ ở thôn kế bên đứng chỗ gần Điền Tâm nhất, miệng vừa mắng chửi vừa giơ tay lên đánh về phía cô.
Phía mông Điền Tâm giống như bị thứ gì kéo xuống.
Toàn bộ người đều ngả ra phía sau tránh được một đòn này từ tay người đàn bà kia, sau đó còn thuận tay cho bà ta một cái tát.
Trong nhất thời trước mặt bà ta xuất hiện cả một bầu trời đầy sao.
Cả người lắc lư lắc lư mấy cái rồi ngã nhào về phía trước.
Năm người kia bị dọa, đứng yên ở đó, sắc mặt sầm sì nhìn Điền Tâm, quên mất bản thân mình chạy tới đây làm chuyện gì.
Điền Tâm cảm thấy chắc là mấy người đàn bà này bị đánh ít quá nên mới nhào lên để ăn đập tiếp.
Vào lúc cô nhấc chân lên chuẩn bị cho mỗi người vài cước, ngay lập tức cổ tay cô bị Điền Tiểu Long túm lại, thằng bé vội nói.
“Bỏ đi, mấy người này đều vì bị đói quá mà làm liều, chị, chúng ta đừng đánh nữa chị.”
Chân phải Điền Tâm đang ở giữa không trung, muốn hạ xuống nhưng lại không được, vội kêu lên.
“Khoan khoan, chân chị không hạ xuống được, phải đánh bọn họ mới hạ chân xuống được.”
Ha ha ha… Quần chúng đang vây xung quanh cũng phải bật cười nghe cô nói vậy.
Có người nói.
“Con nhóc này nói cũng hài hước thật, cứ như chân này cũng là người.’
“Không chịu nghe sự sai khiến của con bé, nếu không đánh ngã được mấy người này thì không bỏ qua được ý.”
Quạ đen với chim khách nhìn hai chị em đi, phất cánh hai cái tiễn hai người.
Điền Tâm đang chạy về phía Điền Cửu Long.
Đột nhiên nghe thấy tiếng Điền Cửu Long hét lên: “Chị, chú ý phía sau chị, đám người kia của bà nội đuổi đến nơi rồi kìa.”
Điền Tâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sáu người đàn bà chưa bị đánh ngã đang lồm cồm bò dậy.
Tóc tai bù xù, giương nanh múa vuốt lao đến sau lưng cô.
Mẹ kiếp!
Đám đàn bà này với mấy con gián có họ hàng gì với nhau hả, bị cô đánh cho đến như vậy rồi mà vẫn còn có gan dám đứng lên.
“Đúng là loại người nuôi dạy bởi chó cái mà.”
Một người phụ nữ ở thôn kế bên đứng chỗ gần Điền Tâm nhất, miệng vừa mắng chửi vừa giơ tay lên đánh về phía cô.
Phía mông Điền Tâm giống như bị thứ gì kéo xuống.
Toàn bộ người đều ngả ra phía sau tránh được một đòn này từ tay người đàn bà kia, sau đó còn thuận tay cho bà ta một cái tát.
Trong nhất thời trước mặt bà ta xuất hiện cả một bầu trời đầy sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người lắc lư lắc lư mấy cái rồi ngã nhào về phía trước.
Năm người kia bị dọa, đứng yên ở đó, sắc mặt sầm sì nhìn Điền Tâm, quên mất bản thân mình chạy tới đây làm chuyện gì.
Điền Tâm cảm thấy chắc là mấy người đàn bà này bị đánh ít quá nên mới nhào lên để ăn đập tiếp.
Vào lúc cô nhấc chân lên chuẩn bị cho mỗi người vài cước, ngay lập tức cổ tay cô bị Điền Tiểu Long túm lại, thằng bé vội nói.
“Bỏ đi, mấy người này đều vì bị đói quá mà làm liều, chị, chúng ta đừng đánh nữa chị.”
Chân phải Điền Tâm đang ở giữa không trung, muốn hạ xuống nhưng lại không được, vội kêu lên.
“Khoan khoan, chân chị không hạ xuống được, phải đánh bọn họ mới hạ chân xuống được.”
Ha ha ha… Quần chúng đang vây xung quanh cũng phải bật cười nghe cô nói vậy.
Có người nói.
“Con nhóc này nói cũng hài hước thật, cứ như chân này cũng là người.’
“Không chịu nghe sự sai khiến của con bé, nếu không đánh ngã được mấy người này thì không bỏ qua được ý.”
Quạ đen với chim khách nhìn hai chị em đi, phất cánh hai cái tiễn hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro