Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm Tâm
Lúa Chín Rồi!
Cố Tam Thuận
2024-11-16 09:54:35
Nhóm dịch: Bánh Bao
Chất thải của lợn trên đó cũng rất đẹp, một cái kẹt một cái, một chút khe hở không lộ ra.
Chất đống giống như kim tự tháp, quá hoàn mỹ, chỗ trống trong cái mẹt kia không hề bị lãng phí.
Sáng mai dậy sớm một chút, không đánh răng không rửa mặt lập tức đi đến bãi núi.
Cô đảm bảo nhặt được nhiều, chất đống so với cái mẹt nhiều hơn.
Mặt khác cô cũng học nguyên chủ, bỏ mấy thứ này vào trong mang về nhà.
Điền Tâm không cướp phân lợn người ta nhặt được, mà xách theo thành quả thu hoạch về nhà.
Trên đường về nhà tìm một nơi vắng người, sau đó lập tức tiến vào không gian.
Bên cạnh giếng có một đống lúa nhỏ, vàng ươm ra, mỗi một hạt đều chắc mẩy, cực kỳ giống hạt vàng.
“Mẹ ơi, lúa này trông đẹp quá đi, lần đầu tiên nhìn thấy còn tưởng là được làm từ vàng.”
Điền Tâm nắm lấy một nắm lúa trong tay, yêu thích không buông tay nhìn, cầm một hạt đặt ở trong miệng cắn bỏ vỏ nhổ ra nhai hạt gạo.
Ăn được một chút vị ngọt, ngon miệng lưu hương, cái loại ngọt ngào này chậm chạp không tan.
“Không gian đại nhân, biến những những lúa gạo này thành hạt giống rồi trồng hết đi.”
Điền Tâm nói một tiếng, không gian tự động trồng trọt, phân bố những hạt lúa này trên đất đen.
Không biết thời gian chín lúa trong không gian là bao lâu nhỉ?
Từ không gian đi ra, Điền Tâm nhìn bình minh, có lẽ hiện tại là khoảng bảy giờ, cứ cách một lúc, thì cô sẽ vào không gian xem một chút.
“Mẹ, con không nhặt được thứ gì.”
Điền Tâm vẻ mặt uể oải mang theo mẹt hót đi vào nhà.
Nửa giờ trước, Điền Mỹ đã nói cho Trương Quế Phương nghe sự thay đổi của Điền Tâm.
Trương Quế Phương nghe xong thì vô cùng đau lòng.
Hiện tại thấy Điền Tâm bởi vì không nhặt được mà tự trách mình.
Thím ấy lại càng đau lòng hơn, vội vàng an ủi Điền Tâm.
“Không nhặt được thì thôi, không sao cả đâu con, người nhà chúng ta nhiều.
"Một người thải một đống là đủ một cái sọt rồi.”
Điền Tâm: “...”
Năm người mà thôi, một ngày thải ra cũng lấp đầy một cái sọt, huống hồ ăn cũng không nhiều lắm, sao có thể thải ra được nhiều như vậy?
Chất thải của lợn trên đó cũng rất đẹp, một cái kẹt một cái, một chút khe hở không lộ ra.
Chất đống giống như kim tự tháp, quá hoàn mỹ, chỗ trống trong cái mẹt kia không hề bị lãng phí.
Sáng mai dậy sớm một chút, không đánh răng không rửa mặt lập tức đi đến bãi núi.
Cô đảm bảo nhặt được nhiều, chất đống so với cái mẹt nhiều hơn.
Mặt khác cô cũng học nguyên chủ, bỏ mấy thứ này vào trong mang về nhà.
Điền Tâm không cướp phân lợn người ta nhặt được, mà xách theo thành quả thu hoạch về nhà.
Trên đường về nhà tìm một nơi vắng người, sau đó lập tức tiến vào không gian.
Bên cạnh giếng có một đống lúa nhỏ, vàng ươm ra, mỗi một hạt đều chắc mẩy, cực kỳ giống hạt vàng.
“Mẹ ơi, lúa này trông đẹp quá đi, lần đầu tiên nhìn thấy còn tưởng là được làm từ vàng.”
Điền Tâm nắm lấy một nắm lúa trong tay, yêu thích không buông tay nhìn, cầm một hạt đặt ở trong miệng cắn bỏ vỏ nhổ ra nhai hạt gạo.
Ăn được một chút vị ngọt, ngon miệng lưu hương, cái loại ngọt ngào này chậm chạp không tan.
“Không gian đại nhân, biến những những lúa gạo này thành hạt giống rồi trồng hết đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điền Tâm nói một tiếng, không gian tự động trồng trọt, phân bố những hạt lúa này trên đất đen.
Không biết thời gian chín lúa trong không gian là bao lâu nhỉ?
Từ không gian đi ra, Điền Tâm nhìn bình minh, có lẽ hiện tại là khoảng bảy giờ, cứ cách một lúc, thì cô sẽ vào không gian xem một chút.
“Mẹ, con không nhặt được thứ gì.”
Điền Tâm vẻ mặt uể oải mang theo mẹt hót đi vào nhà.
Nửa giờ trước, Điền Mỹ đã nói cho Trương Quế Phương nghe sự thay đổi của Điền Tâm.
Trương Quế Phương nghe xong thì vô cùng đau lòng.
Hiện tại thấy Điền Tâm bởi vì không nhặt được mà tự trách mình.
Thím ấy lại càng đau lòng hơn, vội vàng an ủi Điền Tâm.
“Không nhặt được thì thôi, không sao cả đâu con, người nhà chúng ta nhiều.
"Một người thải một đống là đủ một cái sọt rồi.”
Điền Tâm: “...”
Năm người mà thôi, một ngày thải ra cũng lấp đầy một cái sọt, huống hồ ăn cũng không nhiều lắm, sao có thể thải ra được nhiều như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro