Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm Tâm
Xuyên Không Sao...
Cố Tam Thuận
2024-11-16 09:54:35
Nhóm dịch: Bánh Bao
Trong lòng Điền Tâm bỗng dưng giật thót, cô bất chấp thân thể đau nhức ngồi dậy.
Thông qua cửa sổ gỗ, Điền Tâm phát hiện bên ngoài là một cái sân, có giàn nho bò đầy đất.
Cùng với chuông sắt rỉ sét loang lổ treo trên giàn nho, chuông gió theo gió nhẹ nhàng lắc lư truyền tới tiếng leng keng rất nhỏ...
Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Không phải cô bị bệnh rồi chết hay sao?
Điền Tâm sờ ngực mình, tiếng tim đập thình thịch, lại dùng móng tay véo một chút da, áu, đau!
Cơ thể ấm áp, có thể cảm thấy đau đớn, có thể thấy, cô vẫn còn sống!
Thế nhưng, hoàn cảnh này cũng quá lạc hậu...
Phải, phải, đây là một giấc mơ!
Cô không chết, mà còn có thể nằm mơ!
Cửa phòng từ bên ngoài mở ra, một chùm ánh sáng chậm rãi nhuộm sáng căn phòng nho nhỏ.
Điền Tâm thấy một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở cửa phòng, bóng dáng kia chậm rãi tới gần cô.
“Chị, chị tỉnh rồi sao! Chị biết gì không? Chị đã ngủ tận bảy ngày rồi… “
“Nếu không phải bác sĩ nói chị có thể tỉnh lại, thì...” sẽ bị ba mẹ đưa đến nghĩa trang tập thể trong làng để chôn cất.
Cô bé này là ai? Sao em ấy lại gọi cô là chị thế?
Cô là trẻ mồ côi bị bỏ rơi, không có người thân, cha mẹ nuôi cũng không có con, cô lấy đâu ra em gái chứ?
Điền Tâm có chút choáng váng, cô cố gắng tập trung quan sát cô bé trước mắt.
Cô bé rất gầy, quần áo thì chắp vá lung tung, khoảng mười hai mười ba tuổi, tóc khô héo cứng đơ, còn dài như vậy, thẳng tắp làm sao.
khuôn mặt nhỏ nhắn màu vàng sáp, vừa nhìn đã biết là bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
“Chị, chị đừng trách mẹ, trong nhà thật sự không có tiền để cho chị mua sách.”
“Cơ thể ba vốn không tốt, công việc nặng nhọc trong nhà đều rơi vào trên người mẹ, em trai nhỏ như vậy, chúng ta không cần lý tưởng có được hay không?”
“Đọc sách, lý tưởng, không quan trọng bằng sống sót, chúng ta chấp nhận số phận được không chị ơi?”
“Chị ơi, em không muốn chị chết, nếu như chị chết đi, thì ba mẹ, em và em trai đều sẽ rất buồn.”
Trong lòng Điền Tâm bỗng dưng giật thót, cô bất chấp thân thể đau nhức ngồi dậy.
Thông qua cửa sổ gỗ, Điền Tâm phát hiện bên ngoài là một cái sân, có giàn nho bò đầy đất.
Cùng với chuông sắt rỉ sét loang lổ treo trên giàn nho, chuông gió theo gió nhẹ nhàng lắc lư truyền tới tiếng leng keng rất nhỏ...
Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Không phải cô bị bệnh rồi chết hay sao?
Điền Tâm sờ ngực mình, tiếng tim đập thình thịch, lại dùng móng tay véo một chút da, áu, đau!
Cơ thể ấm áp, có thể cảm thấy đau đớn, có thể thấy, cô vẫn còn sống!
Thế nhưng, hoàn cảnh này cũng quá lạc hậu...
Phải, phải, đây là một giấc mơ!
Cô không chết, mà còn có thể nằm mơ!
Cửa phòng từ bên ngoài mở ra, một chùm ánh sáng chậm rãi nhuộm sáng căn phòng nho nhỏ.
Điền Tâm thấy một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện ở cửa phòng, bóng dáng kia chậm rãi tới gần cô.
“Chị, chị tỉnh rồi sao! Chị biết gì không? Chị đã ngủ tận bảy ngày rồi… “
“Nếu không phải bác sĩ nói chị có thể tỉnh lại, thì...” sẽ bị ba mẹ đưa đến nghĩa trang tập thể trong làng để chôn cất.
Cô bé này là ai? Sao em ấy lại gọi cô là chị thế?
Cô là trẻ mồ côi bị bỏ rơi, không có người thân, cha mẹ nuôi cũng không có con, cô lấy đâu ra em gái chứ?
Điền Tâm có chút choáng váng, cô cố gắng tập trung quan sát cô bé trước mắt.
Cô bé rất gầy, quần áo thì chắp vá lung tung, khoảng mười hai mười ba tuổi, tóc khô héo cứng đơ, còn dài như vậy, thẳng tắp làm sao.
khuôn mặt nhỏ nhắn màu vàng sáp, vừa nhìn đã biết là bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
“Chị, chị đừng trách mẹ, trong nhà thật sự không có tiền để cho chị mua sách.”
“Cơ thể ba vốn không tốt, công việc nặng nhọc trong nhà đều rơi vào trên người mẹ, em trai nhỏ như vậy, chúng ta không cần lý tưởng có được hay không?”
“Đọc sách, lý tưởng, không quan trọng bằng sống sót, chúng ta chấp nhận số phận được không chị ơi?”
“Chị ơi, em không muốn chị chết, nếu như chị chết đi, thì ba mẹ, em và em trai đều sẽ rất buồn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro