Xuyên Không Rồi Ta Gánh Môn Phái Còng Lưng
Chương 14
Tiểu ThiênGia
2024-07-11 19:15:14
...----------------...
Sau khi tiễn vị "đại thần" lão cha già của Nguy Thần cùng các vị trưởng lão nhìn thấy linh trì tổn hại mà lòng như dao cứa. Nhưng dù sao cũng là người nhà mình dùng hơn nữa có thể thu lập nhiều linh khí như này thì tiềm lực chắc chắn không tệ.
Trong cuộc họp hàng tháng của Vấn Đạo tông tông chủ cùng các vị trưởng lão mang chuyện Tiêu Khâm ra bàn bạc.
Tam trưởng lão tiếc nuối nói:
- linh trì này ít cũng phải 50 năm mới có thể khôi phục lại như cũ.
Lại có người hùa theo lão:
- đúng đó tiêu hao này cũng... cũng quá lớn đi.
Nhị trưởng lão lại không cho là vậy:
- các vị ta thấy đây là việc tốt a.
- cái gì tốt.
Tông chủ cũng đầy thắc mắc:
- ông nói tốt ở đâu.
- tông chủ có thêm một người con trai đây là chỗ tốt thứ nhất.
- cái này...
Nhị trưởng lão lại tiếp tục:
- các vị thấy người nào thu được nửa cái linh trì không?
Lão tông chủ: quả thật trước giờ không có.
- tông chủ trước đây những người vào linh trì đi ra đều có thành tựu nhất định, thu linh khí càng nhiều thì càng mạnh mà không phải cứ muốn là thu được vào người.
Những trưởng lão khác gật gù:
- nếu như vậy thì Nhị thiếu chủ thực sự là thiên kiêu a.
- còn không phải sao cái này hiện tại lão phu cũng không thu được nhiều như này linh khí bằng không bạo thể a.
Tông chủ Vấn Đạo tông thấy lời nói hợp lí càng không có ai ý kiến gì về việc này.
......................
Nguy Thần thì ngồi trong phòng vạch ra kế hoạch sống sót trong tu chân giới.
' Trước đây từng nghe qua có người nói....'
Vừa nhớ lại vừa viết ra giấy.
- ây da đầu tiên là họ thường thấy của mấy ông "con giời" không trêu chọc những kẻ mang họ Tiêu, Điệp, Lâm, Long. Không đi phó bản cùng mấy đứa họ Hàn. Gặp kẻ nào họ cơ mà có thể xin bói một quẻ thì phải cố mà xin.
Trên trang giấy từ từ xuất hiện từng dòng từng dòng chữ.
+ không được gây thù với đứa có chữ "Phàm" trong tên.
+ thứ hai " đại lão gàn dở bị thọi phải trùng sinh " thấy đứa nào đã hẹo mà bất ngờ bật dậy mặt mũi ngơ ngơ mà ánh mắt sắc lẹm thì lập tức ôm chân, không ôm được thì tránh xa không được kiếm chuyện.
+ thứ ba chính là Viêm đế " ba mươi năm Hà đông, ba mươi năm hà tây ; chớ khinh thiếu niên nghèo " từ thiên tài xuống làm phế vật còn bị từ hôn, thêm hẹn ước ba năm
+Thứ tư kiếm hệ thống.
Viết tới đây Nguy Thần lại lảm nhảm gọi " hệ thống pa pa, có đó không? Vừng ơi... ". Cuối cùng thở dài một hơi " haizzzz" rồi lại cặm cụi viết tiếp.
+ trong trường hợp không có hệ thống thì nên chăm chỉ đi lại nhỡ may đá phải cái bình nào đó thì nhất định phất a.
Chống tay vào than vãn trong lòng ' ây, cái này ta dùng cũng không ổn'
+ thứ năm nhỡ rớt vực gặp người già cả neo đơn thì tỏ ra có cốt khí chín phần là cao nhân ẩn dật không cũng là mấy lão gàn dở bị truy đuổi nếu không có người mà gặp một bức tượng còn có cái bồ đoàn bắt dập đầu thì xé cái bồ đoàn ra trong ắt có hàng ngon.
+ thứ sáu không chạy đi ôm đùi thằng nổi bật nhất tông môn.
Viết tới đây Nguy Thần lại ngẫm nghĩ ' hình như thằng nổi nhất là mình, hình... hình như ta là kiểu đá lót đường cao cấp a'.
+ Thứ bảy không gái gú khổ đời. Gái xinh gái xấu đều của main hết.
+ thứ tám không gây sự với mấy thằng quét rác thâm niên và quan môn( canh cửa) đệ tử.
+ thứ chín gặp thằng nào mở mồm ra là chê đứa khác là gà đất chó sành chưa đủ thành đạo thì còn ăn, còn chơi được thì làm hết đi là phúc không phải họa là họa thì ba ngàn thế giới đi chung.
+ thứ mười không vào khu nghĩa địa tìm bí tịch công pháp, nếu lỡ vào lăng mộ nào đó mà gặp một thằng đầu trọc thêm con chó đen thì chạy bằng tất cả sức lực.
Cầm tờ giấy lên đọc một lượt lại lần nữa. Nguy Thần cảm thấy rất tâm đắc với bản thân mình. trong lòng tự nhủ ' ta nên cho vài cái vào tông quy của Vấn Đạo tông luôn như vậy thì không sợ có mấy tên thích tự hủy kéo theo a'.
Nói làm là làm Nguy Thần lại ngồi xuống bàn cắm cúi viết môn quy cho Vấn Đạo tông. Nghĩ đến kiếp trước coi sách vở là kẻ thù nhưng hôm nay lại chăm chỉ là thường mà trong lòng lại tiếp tục cảm thán ' Ây da, con người mà ai cũng phải thay đổi thôi'.
Mất nửa ngày thì môn quy cũng được viết ra hoàn chỉnh dựa trên những gì Nguy Thần tích lũy được qua những ngày đọc truyện quá 180'.
Ngay sau đó cao tầng Vấn Đạo tông được Nguy Thần triệu tập tới đại điện nghị sự để thông qua môn quy mới. Gọi là thông qua nhưng đây là Nguy Thần thông báo và ép phải làm theo không có quyền ý kiến.
Sau khi tiễn vị "đại thần" lão cha già của Nguy Thần cùng các vị trưởng lão nhìn thấy linh trì tổn hại mà lòng như dao cứa. Nhưng dù sao cũng là người nhà mình dùng hơn nữa có thể thu lập nhiều linh khí như này thì tiềm lực chắc chắn không tệ.
Trong cuộc họp hàng tháng của Vấn Đạo tông tông chủ cùng các vị trưởng lão mang chuyện Tiêu Khâm ra bàn bạc.
Tam trưởng lão tiếc nuối nói:
- linh trì này ít cũng phải 50 năm mới có thể khôi phục lại như cũ.
Lại có người hùa theo lão:
- đúng đó tiêu hao này cũng... cũng quá lớn đi.
Nhị trưởng lão lại không cho là vậy:
- các vị ta thấy đây là việc tốt a.
- cái gì tốt.
Tông chủ cũng đầy thắc mắc:
- ông nói tốt ở đâu.
- tông chủ có thêm một người con trai đây là chỗ tốt thứ nhất.
- cái này...
Nhị trưởng lão lại tiếp tục:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- các vị thấy người nào thu được nửa cái linh trì không?
Lão tông chủ: quả thật trước giờ không có.
- tông chủ trước đây những người vào linh trì đi ra đều có thành tựu nhất định, thu linh khí càng nhiều thì càng mạnh mà không phải cứ muốn là thu được vào người.
Những trưởng lão khác gật gù:
- nếu như vậy thì Nhị thiếu chủ thực sự là thiên kiêu a.
- còn không phải sao cái này hiện tại lão phu cũng không thu được nhiều như này linh khí bằng không bạo thể a.
Tông chủ Vấn Đạo tông thấy lời nói hợp lí càng không có ai ý kiến gì về việc này.
......................
Nguy Thần thì ngồi trong phòng vạch ra kế hoạch sống sót trong tu chân giới.
' Trước đây từng nghe qua có người nói....'
Vừa nhớ lại vừa viết ra giấy.
- ây da đầu tiên là họ thường thấy của mấy ông "con giời" không trêu chọc những kẻ mang họ Tiêu, Điệp, Lâm, Long. Không đi phó bản cùng mấy đứa họ Hàn. Gặp kẻ nào họ cơ mà có thể xin bói một quẻ thì phải cố mà xin.
Trên trang giấy từ từ xuất hiện từng dòng từng dòng chữ.
+ không được gây thù với đứa có chữ "Phàm" trong tên.
+ thứ hai " đại lão gàn dở bị thọi phải trùng sinh " thấy đứa nào đã hẹo mà bất ngờ bật dậy mặt mũi ngơ ngơ mà ánh mắt sắc lẹm thì lập tức ôm chân, không ôm được thì tránh xa không được kiếm chuyện.
+ thứ ba chính là Viêm đế " ba mươi năm Hà đông, ba mươi năm hà tây ; chớ khinh thiếu niên nghèo " từ thiên tài xuống làm phế vật còn bị từ hôn, thêm hẹn ước ba năm
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
+Thứ tư kiếm hệ thống.
Viết tới đây Nguy Thần lại lảm nhảm gọi " hệ thống pa pa, có đó không? Vừng ơi... ". Cuối cùng thở dài một hơi " haizzzz" rồi lại cặm cụi viết tiếp.
+ trong trường hợp không có hệ thống thì nên chăm chỉ đi lại nhỡ may đá phải cái bình nào đó thì nhất định phất a.
Chống tay vào than vãn trong lòng ' ây, cái này ta dùng cũng không ổn'
+ thứ năm nhỡ rớt vực gặp người già cả neo đơn thì tỏ ra có cốt khí chín phần là cao nhân ẩn dật không cũng là mấy lão gàn dở bị truy đuổi nếu không có người mà gặp một bức tượng còn có cái bồ đoàn bắt dập đầu thì xé cái bồ đoàn ra trong ắt có hàng ngon.
+ thứ sáu không chạy đi ôm đùi thằng nổi bật nhất tông môn.
Viết tới đây Nguy Thần lại ngẫm nghĩ ' hình như thằng nổi nhất là mình, hình... hình như ta là kiểu đá lót đường cao cấp a'.
+ Thứ bảy không gái gú khổ đời. Gái xinh gái xấu đều của main hết.
+ thứ tám không gây sự với mấy thằng quét rác thâm niên và quan môn( canh cửa) đệ tử.
+ thứ chín gặp thằng nào mở mồm ra là chê đứa khác là gà đất chó sành chưa đủ thành đạo thì còn ăn, còn chơi được thì làm hết đi là phúc không phải họa là họa thì ba ngàn thế giới đi chung.
+ thứ mười không vào khu nghĩa địa tìm bí tịch công pháp, nếu lỡ vào lăng mộ nào đó mà gặp một thằng đầu trọc thêm con chó đen thì chạy bằng tất cả sức lực.
Cầm tờ giấy lên đọc một lượt lại lần nữa. Nguy Thần cảm thấy rất tâm đắc với bản thân mình. trong lòng tự nhủ ' ta nên cho vài cái vào tông quy của Vấn Đạo tông luôn như vậy thì không sợ có mấy tên thích tự hủy kéo theo a'.
Nói làm là làm Nguy Thần lại ngồi xuống bàn cắm cúi viết môn quy cho Vấn Đạo tông. Nghĩ đến kiếp trước coi sách vở là kẻ thù nhưng hôm nay lại chăm chỉ là thường mà trong lòng lại tiếp tục cảm thán ' Ây da, con người mà ai cũng phải thay đổi thôi'.
Mất nửa ngày thì môn quy cũng được viết ra hoàn chỉnh dựa trên những gì Nguy Thần tích lũy được qua những ngày đọc truyện quá 180'.
Ngay sau đó cao tầng Vấn Đạo tông được Nguy Thần triệu tập tới đại điện nghị sự để thông qua môn quy mới. Gọi là thông qua nhưng đây là Nguy Thần thông báo và ép phải làm theo không có quyền ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro