Xuyên Không Rồi Ta Gánh Môn Phái Còng Lưng
Chương 19
Tiểu ThiênGia
2024-07-11 19:15:14
Sau khi trưởng lão kia nói một tràng Cung Trạch hiện tại rõ ràng 'người đầu óc có vấn đề là tiểu tử thiếu chủ này, ta biết lão tiểu tử Nguy Đình kia không đến mức tự hủy như vậy. Tiểu tử dù ngươi có vấn đề về tư duy nhưng bản tôn cũng phải cảm tạ đầu óc úng nước này của ngươi, khi bản tôn đông xuân tái khởi nhất định không quên ngươi '.
Trưởng lão kia lại tiếp tục " sau này phải cố gắng đừng để danh tiếng Vấn Đạo tông ta bị hủy hoại. Ngươi muốn học bất kỳ cái nào từ công pháp tới phù đạo, đan đạo, luyện khí... đều sẽ có trưởng lão trong nội môn tới dạy ngươi chỉ cần không làm việc quá trướng mắt sẽ không ai đá ngươi ra ngoài. Nếu thấy bản thân không thể làm được thì ăn no chờ chết trong núi là được. "
Cả đường chỉ có trưởng lão kia thao thao bất tuyệt khiến cho Cung Trạch không khỏi cảm thán ' ông đang nói thay lão già ở cổng sao. Hai người các ông chung bàn tám chuyện sẽ là cảnh tượng như thế nào?'.
Tới đỉnh Cầm Chỉ phong trưởng lão kia nói:
- bên đó là nơi các ngươi sẽ ở không được phép chạy lung tung. Tuy không có linh mạch linh khoáng nhưng đã được thiếu chủ cải tạo lại một lượt linh khí đã chia theo khu vực riêng từng loại chỉ cần ngươi thích thì có thể dọn tới nơi thích hợp, còn nhiều chỗ linh khí tạp nham muốn phòng đều để trống được cái rộng rãi ở đó ngươi một mình một viện.
Cung Trạch: trưởng lão vậy ta lấy một viện riêng.
Trưởng lão nhìn Cung Trạch như nhìn một tên đần:
- ngươi cũng quá không có chí tiến thủ rồi đó.Đã ch.ết một lần rồi còn không biết cố gắng nếu ta không cần nghe lệnh bên trên thì lập tức đuổi ngươi đi. Tốt nhất ngươi đừng để lão phu thấy ở bên ngoài bằng không... Há!! Với đức hạnh này của ngươi cũng chỉ có thể ăn no chờ chết ở Cầm Chỉ phong này thôi. Đợi một ngày thiếu chủ hồi tâm chuyển ý... mấy tên không biết cố gắng như ngươi chắc chắn ch.ết đầu nước.
Cung Trạch: trưởng lão chuyện này ngài không cần lo lắng
Trưởng lão kia càng thêm nóng máu chửi một tràng:
- mẫu thân ngươi chứ.Lão phu có thể đá ngươi khỏi Vấn Đạo tông thì hiện tại ngươi đã bay xa ngàn vạn dạm rồi.Cái loại không có chí tiến thủ ngươi sao còn sống lại làm gì. Ch.ết sớm đỡ chật đất. Hừ!!!
Cuối cùng Cung Trạch bị ném lai trên Cầm Chỉ phong.
'Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.Vấn Đạo tông này cũng có kẻ lo chuyện bao đồng.'
Từ xa có đệ tử Cầm Chỉ phong đi tới:
- huynh đệ cũng tới Cầm Chỉ phong làm toạ hạ sao?
Cung Trạch khách sáo:
- chính là tới đây cọ cơm thôi.
- huynh là loại nào a?
- chính là bước chân vào quan tài một lần.
- sống lại là vạn hạnh, không ch.ết chính là có hậu phúc cố gắng một chút cũng không phải không thể có thành tựu.
- ta thấy được nhận vào Vấn Đạo tông chính là hậu phúc rồi không cần thiết.
- sao lại không cần thiết.Chúng ta được đãi ngộ toạ hạ đệ tử cũng là nhất thời cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân thôi.
- sư huynh nếu sau này thiếu chủ nghĩ lại chúng ta ôm linh thạch sống hết đời vẫn tốt a!
- không có năng lực, không có hậu thuẫn ngươi nghĩ số linh thạch này có thể giữ sao?
- huynh nói đúng nhưng hình như chúng ta chưa nói tên gọi, nói cái tên dễ nói chuyện.Ta gọi Cung Trạch.
- là ta thất thố, ta tên Long Biên Thước.
- Ồ! Theo cái họ a! Nhưng Long gia cũng là một cái đại gia tộc.
- đại gia tộc a! Chỉ có điều ta chính là loại chi thứ thứ thứ thứ... huyết mạch yếu đến không có,may được cái họ Long này.
- Vậy thì ăn chơi nhảy múa thôi.
- ta lười nói với ngươi. Ta đưa ngươi đi tìm viện tử.
- đa tạ Long sư huynh.
' ngươi có cố gắng cũng không thể tốt lên sao còn cố chấp làm gì? Nhưng mà cái thân thể này cũng không nên cố. Trẻ nhỏ a, có ý chí chính là một lợi thế. Lão phu giúp đỡ một chút thanh danh của tiểu tử thiếu chủ này coi như báo ân cho ngươi vậy '.Cung Trạch đứng một chỗ cảm thán.
" đi thôi." Long Biên Thước quay đầu gọi.
- được, đến ngay.
Long Biên Thước như bị nhiễm tình cách của trưởng lão lắm lời kia:
- viện tử chỉ còn nơi linh khí hỗn tạp, hay là ta chọn cho Cung sư đệ một căn phòng đảm bảo rộng rãi chỉ có hai người.
- không cần ta thích yên tĩnh,hơn nữa linh căn của ta cũng là ngũ linh căn.
- ngũ linh căn?
- đúng vậy
Ánh mắt Long Biên Thước phút chốc tràn đầy thương hại:
- Cung sư đệ, cố gắng chắc chắn có hồi báo. Chăm chỉ một chút cũng không hẳn không có thành tựu.
' ngươi không cần phải thương cảm lão phu, vạn năm trước ngũ linh căn chính là đỉnh cao linh căn, hiện tại linh khí thiên hạ thiếu thốn, công pháp tu luyện ngũ linh căn không có nên mới bị các ngươi coi như phế tài, lão phu có công pháp'
- không cần thương hại ta đâu Long huynh. Ta từng ở dưới ba tấc đất một lần mọi sự nhìn tháu triệt.
- được vậy tùy ngươi.
Viện tử
- Cung sư đệ, tới nơi rồi.
- đa tạ sư huynh.
- không có gì nếu cần thì cứ tìm ta, ta ở thủy đình khu viện tử thứ mười phòng tám hai.
- được.
Lời khách sáo nói xong Cung Trạch lập tức về phòng. ngồi trên ghế vẽ vài tấm tụ linh phù dán đầu giường.
' như này ổn rồi'.
Sắp xếp qua một chút Cung Trạch lên giường nằm cẩn thận__ ngủ. Linh khí trong viện từng đợt từng đợt đi thẳng vào giữa mi tâm.
Cung Trạch không khỏi hưởng thụ:
- Ai! thoải mái
Trưởng lão kia lại tiếp tục " sau này phải cố gắng đừng để danh tiếng Vấn Đạo tông ta bị hủy hoại. Ngươi muốn học bất kỳ cái nào từ công pháp tới phù đạo, đan đạo, luyện khí... đều sẽ có trưởng lão trong nội môn tới dạy ngươi chỉ cần không làm việc quá trướng mắt sẽ không ai đá ngươi ra ngoài. Nếu thấy bản thân không thể làm được thì ăn no chờ chết trong núi là được. "
Cả đường chỉ có trưởng lão kia thao thao bất tuyệt khiến cho Cung Trạch không khỏi cảm thán ' ông đang nói thay lão già ở cổng sao. Hai người các ông chung bàn tám chuyện sẽ là cảnh tượng như thế nào?'.
Tới đỉnh Cầm Chỉ phong trưởng lão kia nói:
- bên đó là nơi các ngươi sẽ ở không được phép chạy lung tung. Tuy không có linh mạch linh khoáng nhưng đã được thiếu chủ cải tạo lại một lượt linh khí đã chia theo khu vực riêng từng loại chỉ cần ngươi thích thì có thể dọn tới nơi thích hợp, còn nhiều chỗ linh khí tạp nham muốn phòng đều để trống được cái rộng rãi ở đó ngươi một mình một viện.
Cung Trạch: trưởng lão vậy ta lấy một viện riêng.
Trưởng lão nhìn Cung Trạch như nhìn một tên đần:
- ngươi cũng quá không có chí tiến thủ rồi đó.Đã ch.ết một lần rồi còn không biết cố gắng nếu ta không cần nghe lệnh bên trên thì lập tức đuổi ngươi đi. Tốt nhất ngươi đừng để lão phu thấy ở bên ngoài bằng không... Há!! Với đức hạnh này của ngươi cũng chỉ có thể ăn no chờ chết ở Cầm Chỉ phong này thôi. Đợi một ngày thiếu chủ hồi tâm chuyển ý... mấy tên không biết cố gắng như ngươi chắc chắn ch.ết đầu nước.
Cung Trạch: trưởng lão chuyện này ngài không cần lo lắng
Trưởng lão kia càng thêm nóng máu chửi một tràng:
- mẫu thân ngươi chứ.Lão phu có thể đá ngươi khỏi Vấn Đạo tông thì hiện tại ngươi đã bay xa ngàn vạn dạm rồi.Cái loại không có chí tiến thủ ngươi sao còn sống lại làm gì. Ch.ết sớm đỡ chật đất. Hừ!!!
Cuối cùng Cung Trạch bị ném lai trên Cầm Chỉ phong.
'Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.Vấn Đạo tông này cũng có kẻ lo chuyện bao đồng.'
Từ xa có đệ tử Cầm Chỉ phong đi tới:
- huynh đệ cũng tới Cầm Chỉ phong làm toạ hạ sao?
Cung Trạch khách sáo:
- chính là tới đây cọ cơm thôi.
- huynh là loại nào a?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- chính là bước chân vào quan tài một lần.
- sống lại là vạn hạnh, không ch.ết chính là có hậu phúc cố gắng một chút cũng không phải không thể có thành tựu.
- ta thấy được nhận vào Vấn Đạo tông chính là hậu phúc rồi không cần thiết.
- sao lại không cần thiết.Chúng ta được đãi ngộ toạ hạ đệ tử cũng là nhất thời cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân thôi.
- sư huynh nếu sau này thiếu chủ nghĩ lại chúng ta ôm linh thạch sống hết đời vẫn tốt a!
- không có năng lực, không có hậu thuẫn ngươi nghĩ số linh thạch này có thể giữ sao?
- huynh nói đúng nhưng hình như chúng ta chưa nói tên gọi, nói cái tên dễ nói chuyện.Ta gọi Cung Trạch.
- là ta thất thố, ta tên Long Biên Thước.
- Ồ! Theo cái họ a! Nhưng Long gia cũng là một cái đại gia tộc.
- đại gia tộc a! Chỉ có điều ta chính là loại chi thứ thứ thứ thứ... huyết mạch yếu đến không có,may được cái họ Long này.
- Vậy thì ăn chơi nhảy múa thôi.
- ta lười nói với ngươi. Ta đưa ngươi đi tìm viện tử.
- đa tạ Long sư huynh.
' ngươi có cố gắng cũng không thể tốt lên sao còn cố chấp làm gì? Nhưng mà cái thân thể này cũng không nên cố. Trẻ nhỏ a, có ý chí chính là một lợi thế. Lão phu giúp đỡ một chút thanh danh của tiểu tử thiếu chủ này coi như báo ân cho ngươi vậy '.Cung Trạch đứng một chỗ cảm thán.
" đi thôi." Long Biên Thước quay đầu gọi.
- được, đến ngay.
Long Biên Thước như bị nhiễm tình cách của trưởng lão lắm lời kia:
- viện tử chỉ còn nơi linh khí hỗn tạp, hay là ta chọn cho Cung sư đệ một căn phòng đảm bảo rộng rãi chỉ có hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- không cần ta thích yên tĩnh,hơn nữa linh căn của ta cũng là ngũ linh căn.
- ngũ linh căn?
- đúng vậy
Ánh mắt Long Biên Thước phút chốc tràn đầy thương hại:
- Cung sư đệ, cố gắng chắc chắn có hồi báo. Chăm chỉ một chút cũng không hẳn không có thành tựu.
' ngươi không cần phải thương cảm lão phu, vạn năm trước ngũ linh căn chính là đỉnh cao linh căn, hiện tại linh khí thiên hạ thiếu thốn, công pháp tu luyện ngũ linh căn không có nên mới bị các ngươi coi như phế tài, lão phu có công pháp'
- không cần thương hại ta đâu Long huynh. Ta từng ở dưới ba tấc đất một lần mọi sự nhìn tháu triệt.
- được vậy tùy ngươi.
Viện tử
- Cung sư đệ, tới nơi rồi.
- đa tạ sư huynh.
- không có gì nếu cần thì cứ tìm ta, ta ở thủy đình khu viện tử thứ mười phòng tám hai.
- được.
Lời khách sáo nói xong Cung Trạch lập tức về phòng. ngồi trên ghế vẽ vài tấm tụ linh phù dán đầu giường.
' như này ổn rồi'.
Sắp xếp qua một chút Cung Trạch lên giường nằm cẩn thận__ ngủ. Linh khí trong viện từng đợt từng đợt đi thẳng vào giữa mi tâm.
Cung Trạch không khỏi hưởng thụ:
- Ai! thoải mái
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro