Xuyên Không Ta Cùng Trùm Phản Diện He!
Nói chuyện
2024-09-19 16:01:11
Trịnh Uyên Dương hôm nay có lịch chụp ảnh ngoài thành phố. Cậu đã chấp nhận một lời mời đề nghị làm mẫu ảnh rồi. Nhà cậu có giàu rồi thì cậu vẫn muốn kiếm thêm tiền.
Làm việc xong, Trịnh Uyên Dương r ngoài phố, tính ghé vào một cửa tiệm uống nước thì vô tình một bóng lưng quen quen lọt vào mắt cậu. Anh Dương?
Cậu chạy nhanh ra chỗ Uyên Dương rồi vỗ vai anh một phát :
" Anh Dương, anh đang làm gì ở đây vậy?"
Uyên Dương giật thót mình quay lại, lắp bắp :
" Dương Dương? Sao...sao em lại ở đây? "
"Em có nhận làm mẫu ảnh ở đây. Anh làm gì ở đây vậy? "
"À... từ từ ra đây với anh! "
Uyên Dương nhanh chóng kéo tay Trịnh Uyên Dương đi. Nhưng mà một giọng nói đã cắt ngang hai người.
" Chờ đã! "
Uyên Dương đứng bất động như trời trồng, mặt nhăn nhó. Toang rồi!
Trịnh Uyên Dương quay lại nhìn thì tròn mắt lên. Gì đây? Xạ Nhật Nguyên?
" Uyên Uyên, em đang làm gì ở đây vậy? "
Xạ Nhật Nguyên khi thấy Trịnh Uyên Dương xuất hiện liền nhanh chóng chạy lại trước mặt cậu.
"À em có việc ở gần đây thôi! "
Trịnh Uyên Dương nở một nụ cười miễn cưởng trả lời. Rồi cậu quay ra nhìn Uyên Dương.
Ét ô ét! Tại sao anh ấy không chịu quay mặt lại vậy?
Uyên Dương đang nhắm chặt mắt, thầm cầu mong đây là giấc mơ, tay anh đang nắm chặt tay Trịnh Uyên Dương run run lền.
Xạ Nhật Nguyên nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau kia, nhíu nhíu mày :
" Cậu... Uyên, sao cậu lại quay mặt đi mà không chịu đối diện với tôi vậy? "
Uyên Dương nghe Xạ Nhật Nguyên hỏi thì giật thót mình, từ từ quay mặt lại, gương mặt cố rặn ra nụ cười bình thường nhất có thế.
"Ôi thật trùng hợp, không ngờ lại gặp chủ tịch Xạ ở đây!"
Uyên Dương nhìn đôi mày đang nhíu nhíu của Xạ Nhật Nguyên khó hiểu, cậu theo hướng mắt anh nhìn xuống, thấy tay mình vẫn đang nắm chặt tay Trịnh Uyên Dương liền nhanh chóng buông tay ra, cười cười :
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước, hai người cứ hẹn hò đi ha! "
Nói xong cậu chạy biến đi thật nhanh, Trịnh Uyên Dương có gọi cậu cũng không thèm quay lại.
Để Nhật Nhật ở cùng với Dương Dương cậu cũng không thấy dễ chịu cho lắm đâu, cơ mà mình có danh phận gì đâu mà ghen với tuông. Với lại tình huống vừa nãy nếu mình ở lại hơi khó xử. Thôi chuồn trước!
Trịnh Uyên Dương thấy Uyên Dương chạy đi nhanh thì mặt căng chặt. Trời ơi sao anh ấy lại bỏ mình lại ở đây!
Cậu cố giữ bình tĩnh rồi quay ra chỗ Xạ Nhật Nguyên :
" Nhật... Nhật, sao anh lại ở đây vậy?"
"À anh có việc đi ngang qua đây thôi!" ( ngụy biện)
" Vâng! "
Trịnh Uyên Dương im bặt, cậu không biết nói gì nữa.
" À xin lỗi đã xen vào nhưng mà hai người quen nhau hả?"
Mặc Tư Hàn đi tới. Lúc nãy khi Xạ Nhật Nguyên đang nói chuyện với hắn liền chạy đi làm hắn hơi bối rối. Quay ra nhìn theo Xạ Nhật Nguyên thì thấy khung cảnh gì đây, tình tay ba hở? Ủa mà kia là Trịnh Uyên Dương mà! Còn thằng cha đang nắm tay em ấy là ai vậy chứ?
Sau khi Uyên Dương bỏ đi, Mặc Tư Hàn liền tiến lại gần hai người vẫn đang đứng đó.
Trịnh Uyên Dương theo tiếng nói liền quay ra nhìn. Mặc Tư Hàn? Tại sao thằng cha này lại ở đây?
Cậu vốn dĩ không ưa Mặc Tư Hàn nên không thèm trả lời hắn luôn. Ánh mắt cậu nhìn hắn tràn đầy sự chán ghét.
Chỉ có Xạ Nhật Nguyên là trả lời hắn, giọng anh trầm và lạnh :
"À Uyên Uyên là vợ sắp cưới của tôi! "
Mặc Tư Hàn nghe thấy thế thì bất ngờ đến mức trợn cả mắt lên, như kiểu đây là cái tin gì đó động trời lắm không băng á.
Còn Trịnh Uyên Dương nghe như vậy cũng bất ngờ không kém, không nghĩ ổng sẽ nói thẳng ra vậy luôn. Có lẽ nên nói chuyện hủy hôn sớm thôi, chứ để lâu thì e là hơi căng!
"Thật sao Dương Dương?" Mặc Tư Hàn quay ra hỏi cậu, nói như kiểu cậu và hắn thân thiết lắm ý.
Trịnh Uyên Dương còn chưa biết phải trả lời như nào thì Xạ Nhật Nguyên đã lên tiếng rồi :
" Cậu biết vợ sắp cưới của tôi? "
Xạ Nhật Nguyên cố tình nhấn mạnh chữ vợ sắp cưới', coi bộ anh đang ghen khi nghe thấy cách gọi thân thiết của Mặc Tư Hàn đối với Trịnh Uyên Dương.
" À cậu ấy là bạn thân của người yêu tôi mà! "
Nghe câu trả lời này, không hiểu sao Trịnh Uyên Dương cảm thấy có ngọn lửa bùng lên trong lòng. Cậu không thích mối quan hệ giữa Địch Mộng Y và Mặc Tư Hàn, càng ghét cay ghét đắng cái cách hắn nói về cậu như kiểu hai người thân thiết lắm ý.
"Ố!" Xạ Nhật Nguyên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Mặc Tư Hàn lại tươi cười nói tiếp :
" Hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây đúng là có duyên. Cũng sắp đến giờ cơm rồi, hay là... "
"Xin lỗi tôi có việc bận rồi, e là không thể cùng anh Mặc đây ăn cơm được rồi! "
Chưa để Mặc Tư Hàn nói hết câu, Trịnh Uyên Dương đã lên tiếng từ chối, ánh mắt thù địch nhìn hắn.
Mặc Tư Hàn nhìn ánh mắt của Trịnh Uyên Dương, cảm thấy có lẽ mình gặp ảo giác rồi.
Lúc này có một người từ xa chạy lại, thở hổn thở hển như sắp chết đến nơi. Là anh tài xế lúc nãy.
"Chủ tịch, chủ tịch.... ngài chạy đi đâu mà nhanh vậy tôi đuổi không kịp! "
Xạ Nhật Nguyên lườm anh tài xế, mắc cái gì khai ra làm người ta quê.
"Xin lỗi bây giờ tôi phải đi rồi! Hẹn gặp lại ngài Mặc sau! Uyên Uyên em có muốn về cùng anh không?"
"Dạ vâng!"
Trịnh Uyên Dương ngay lập tức đồng ý. Tránh xa tên Mặc Tư Hàn này phút nào hay phút nấy, chứ ở gần hắn cậu cảm giác khó chịu muốn chết, mặc dù cậu cũng không muốn đi cùng Xạ Nhật Nguyên đâu.
Ba người rời đi, bỏ Mặc Tư Hàn lại. Hắn vẫn ngóng trông theo bóng lưng của cậu và anh, ánh mắt tư vị không rõ.
Làm việc xong, Trịnh Uyên Dương r ngoài phố, tính ghé vào một cửa tiệm uống nước thì vô tình một bóng lưng quen quen lọt vào mắt cậu. Anh Dương?
Cậu chạy nhanh ra chỗ Uyên Dương rồi vỗ vai anh một phát :
" Anh Dương, anh đang làm gì ở đây vậy?"
Uyên Dương giật thót mình quay lại, lắp bắp :
" Dương Dương? Sao...sao em lại ở đây? "
"Em có nhận làm mẫu ảnh ở đây. Anh làm gì ở đây vậy? "
"À... từ từ ra đây với anh! "
Uyên Dương nhanh chóng kéo tay Trịnh Uyên Dương đi. Nhưng mà một giọng nói đã cắt ngang hai người.
" Chờ đã! "
Uyên Dương đứng bất động như trời trồng, mặt nhăn nhó. Toang rồi!
Trịnh Uyên Dương quay lại nhìn thì tròn mắt lên. Gì đây? Xạ Nhật Nguyên?
" Uyên Uyên, em đang làm gì ở đây vậy? "
Xạ Nhật Nguyên khi thấy Trịnh Uyên Dương xuất hiện liền nhanh chóng chạy lại trước mặt cậu.
"À em có việc ở gần đây thôi! "
Trịnh Uyên Dương nở một nụ cười miễn cưởng trả lời. Rồi cậu quay ra nhìn Uyên Dương.
Ét ô ét! Tại sao anh ấy không chịu quay mặt lại vậy?
Uyên Dương đang nhắm chặt mắt, thầm cầu mong đây là giấc mơ, tay anh đang nắm chặt tay Trịnh Uyên Dương run run lền.
Xạ Nhật Nguyên nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau kia, nhíu nhíu mày :
" Cậu... Uyên, sao cậu lại quay mặt đi mà không chịu đối diện với tôi vậy? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uyên Dương nghe Xạ Nhật Nguyên hỏi thì giật thót mình, từ từ quay mặt lại, gương mặt cố rặn ra nụ cười bình thường nhất có thế.
"Ôi thật trùng hợp, không ngờ lại gặp chủ tịch Xạ ở đây!"
Uyên Dương nhìn đôi mày đang nhíu nhíu của Xạ Nhật Nguyên khó hiểu, cậu theo hướng mắt anh nhìn xuống, thấy tay mình vẫn đang nắm chặt tay Trịnh Uyên Dương liền nhanh chóng buông tay ra, cười cười :
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước, hai người cứ hẹn hò đi ha! "
Nói xong cậu chạy biến đi thật nhanh, Trịnh Uyên Dương có gọi cậu cũng không thèm quay lại.
Để Nhật Nhật ở cùng với Dương Dương cậu cũng không thấy dễ chịu cho lắm đâu, cơ mà mình có danh phận gì đâu mà ghen với tuông. Với lại tình huống vừa nãy nếu mình ở lại hơi khó xử. Thôi chuồn trước!
Trịnh Uyên Dương thấy Uyên Dương chạy đi nhanh thì mặt căng chặt. Trời ơi sao anh ấy lại bỏ mình lại ở đây!
Cậu cố giữ bình tĩnh rồi quay ra chỗ Xạ Nhật Nguyên :
" Nhật... Nhật, sao anh lại ở đây vậy?"
"À anh có việc đi ngang qua đây thôi!" ( ngụy biện)
" Vâng! "
Trịnh Uyên Dương im bặt, cậu không biết nói gì nữa.
" À xin lỗi đã xen vào nhưng mà hai người quen nhau hả?"
Mặc Tư Hàn đi tới. Lúc nãy khi Xạ Nhật Nguyên đang nói chuyện với hắn liền chạy đi làm hắn hơi bối rối. Quay ra nhìn theo Xạ Nhật Nguyên thì thấy khung cảnh gì đây, tình tay ba hở? Ủa mà kia là Trịnh Uyên Dương mà! Còn thằng cha đang nắm tay em ấy là ai vậy chứ?
Sau khi Uyên Dương bỏ đi, Mặc Tư Hàn liền tiến lại gần hai người vẫn đang đứng đó.
Trịnh Uyên Dương theo tiếng nói liền quay ra nhìn. Mặc Tư Hàn? Tại sao thằng cha này lại ở đây?
Cậu vốn dĩ không ưa Mặc Tư Hàn nên không thèm trả lời hắn luôn. Ánh mắt cậu nhìn hắn tràn đầy sự chán ghét.
Chỉ có Xạ Nhật Nguyên là trả lời hắn, giọng anh trầm và lạnh :
"À Uyên Uyên là vợ sắp cưới của tôi! "
Mặc Tư Hàn nghe thấy thế thì bất ngờ đến mức trợn cả mắt lên, như kiểu đây là cái tin gì đó động trời lắm không băng á.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn Trịnh Uyên Dương nghe như vậy cũng bất ngờ không kém, không nghĩ ổng sẽ nói thẳng ra vậy luôn. Có lẽ nên nói chuyện hủy hôn sớm thôi, chứ để lâu thì e là hơi căng!
"Thật sao Dương Dương?" Mặc Tư Hàn quay ra hỏi cậu, nói như kiểu cậu và hắn thân thiết lắm ý.
Trịnh Uyên Dương còn chưa biết phải trả lời như nào thì Xạ Nhật Nguyên đã lên tiếng rồi :
" Cậu biết vợ sắp cưới của tôi? "
Xạ Nhật Nguyên cố tình nhấn mạnh chữ vợ sắp cưới', coi bộ anh đang ghen khi nghe thấy cách gọi thân thiết của Mặc Tư Hàn đối với Trịnh Uyên Dương.
" À cậu ấy là bạn thân của người yêu tôi mà! "
Nghe câu trả lời này, không hiểu sao Trịnh Uyên Dương cảm thấy có ngọn lửa bùng lên trong lòng. Cậu không thích mối quan hệ giữa Địch Mộng Y và Mặc Tư Hàn, càng ghét cay ghét đắng cái cách hắn nói về cậu như kiểu hai người thân thiết lắm ý.
"Ố!" Xạ Nhật Nguyên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Mặc Tư Hàn lại tươi cười nói tiếp :
" Hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây đúng là có duyên. Cũng sắp đến giờ cơm rồi, hay là... "
"Xin lỗi tôi có việc bận rồi, e là không thể cùng anh Mặc đây ăn cơm được rồi! "
Chưa để Mặc Tư Hàn nói hết câu, Trịnh Uyên Dương đã lên tiếng từ chối, ánh mắt thù địch nhìn hắn.
Mặc Tư Hàn nhìn ánh mắt của Trịnh Uyên Dương, cảm thấy có lẽ mình gặp ảo giác rồi.
Lúc này có một người từ xa chạy lại, thở hổn thở hển như sắp chết đến nơi. Là anh tài xế lúc nãy.
"Chủ tịch, chủ tịch.... ngài chạy đi đâu mà nhanh vậy tôi đuổi không kịp! "
Xạ Nhật Nguyên lườm anh tài xế, mắc cái gì khai ra làm người ta quê.
"Xin lỗi bây giờ tôi phải đi rồi! Hẹn gặp lại ngài Mặc sau! Uyên Uyên em có muốn về cùng anh không?"
"Dạ vâng!"
Trịnh Uyên Dương ngay lập tức đồng ý. Tránh xa tên Mặc Tư Hàn này phút nào hay phút nấy, chứ ở gần hắn cậu cảm giác khó chịu muốn chết, mặc dù cậu cũng không muốn đi cùng Xạ Nhật Nguyên đâu.
Ba người rời đi, bỏ Mặc Tư Hàn lại. Hắn vẫn ngóng trông theo bóng lưng của cậu và anh, ánh mắt tư vị không rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro