Xuyên Không Ta Nhặt Rác Thức Tỉnh Không Gian
Chương 10
2024-09-19 10:06:33
Khi Bạch Tinh Tinh đến điểm tập kết, đã có một nhóm người tụ tập quanh xe buýt. Chuyến xe buýt vào khoảng 4 giờ chiều này là chuyến có nhiều người về nhất, vì đây là thời điểm an toàn. Về đến căn cứ trước 6 giờ chiều, trời vẫn còn sáng.
Bạch Tinh Tinh nộp một điểm tích lũy cho vé khứ hồi, sau đó đứng chờ cho đủ số lượng người nhặt phế liệu để quay về. Trong lúc rảnh rỗi, cô tranh thủ cắt một ít cỏ dại mọc quanh điểm tập kết để mang về phơi khô, sau này trộn với đất để trát tường.
Một người nhặt phế liệu khác thấy Bạch Tinh Tinh đang cắt cỏ, tưởng là có giá trị đặc biệt nên cũng làm theo. Nhưng khi nghe cô nói cỏ này chỉ để trát tường, anh ta liền vứt bỏ đống cỏ vừa cắt, trong lòng thầm chửi rủa rằng tốn điểm tích lũy chỉ để mang đống cỏ về, đúng là điên rồ.
Nhưng nhờ vậy, Bạch Tinh Tinh nhặt được một bó cỏ lớn mà không cần tự mình làm. Cô nghĩ nếu mình im lặng và tỏ ra huyền bí thêm chút nữa, có khi người kia còn cắt thêm cho cô một ít cỏ dại.
"Xếp hàng, lên xe!" – tài xế bắt đầu gọi người lên xe khi số người đã đủ.
Khi trở về, những người nhặt phế liệu sẽ mang theo đồ đạc, nên dù số lượng người ít hơn một chút, không gian vẫn chật chội như cũ. Lúc đến, người chen vào người; khi về, người chen vào hàng hóa của nhau. Mọi người đến với ba lô rỗng, nhưng khi trở về thì đầy ắp đồ đạc. Như Bạch Tinh Tinh ôm một đống lá cải bó xôi và cỏ dại, trông khá đặc biệt so với những người khác.
Một số ánh mắt tò mò và có phần nghi ngờ liếc nhìn đống lá cải bó xôi đột biến mà Bạch Tinh Tinh đang ôm. Cô đoán rằng trên xe có thể có kẻ trộm, nhưng cô không ngờ có người lại táo bạo đến mức công khai chuyển sang ngồi cạnh cô và dùng dao găm đâm vào lá cải bó xôi để kiểm tra mức độ phóng xạ.
Màn hình hiển thị màu đỏ rực đâm vào mắt người kia. Không tin, hắn lại đâm vào một lá khác, nhưng kết quả vẫn là phóng xạ cao. Vì lá quá nhiều, lại bị chen lấn bởi đám đông xung quanh, Bạch Tinh Tinh không thể phòng bị hết được. May mắn thay, những lá đó đều không thể ăn được nên cũng khiến những kẻ có ý định xấu phải bỏ cuộc.
Mùi đắng chát của nhựa cải bó xôi khiến cô nhận ra vài lá đã bị đâm thủng. Dù không thiệt hại gì lớn, vì lá có khả năng tự lành, nhưng cô vẫn cảm thấy bực bội. Cô liếc nhìn xung quanh, ghi nhớ khuôn mặt của những người ở gần. Tuy không đến mức phải giết người chỉ vì chút thiệt hại này, nhưng nếu có cơ hội trong tương lai, cô cũng sẽ trả đũa.
Sự cố này nhắc nhở cô rằng, lần sau khi đi xe buýt, nên cho một ít đồ vào ba lô như những người khác, còn lại thì cất vào không gian để tránh bị người khác động tay động chân.
Ngoài sự việc nhỏ này, chuyến xe trở về căn cứ khá suôn sẻ, không gặp phải dị thú nào. Xe buýt đưa mọi người trở về an toàn.
Xuống xe, Bạch Tinh Tinh ôm đống lá cải bó xôi đột biến và hai bó cỏ dại, quay về ngôi nhà mà cô đã chọn.
Ngôi nhà vẫn trống trải và đổ nát như trước, với một lỗ thủng lớn trên bức tường phía bắc. Cô bắt tay vào việc ngay. Trước tiên, cô dùng dao găm khoét vài lỗ trên lá cải bó xôi, rồi dùng cỏ dại làm dây buộc, nối các lá lại thành một tấm lớn. Sau đó, cô gọt nhọn vài chiếc que gỗ và cắm vào viền lá, treo chúng lên khung cửa sổ.
Một tấm rèm cửa màu xanh mướt hoàn thành, vừa dày dặn vừa đẹp mắt, còn cho phép ánh sáng yếu ớt lọt qua.
Tiếp theo, cô làm tương tự để tạo một tấm rèm cửa lớn cho cửa ra vào. Với lỗ thủng trên tường phía bắc, chỉ cần một tấm lá cải bó xôi lớn là đã bịt kín được.
Tuy nơi ở này chưa được gọi là tốt, nhưng ít nhất cô đã cải thiện phần nào. Trần nhà vẫn còn dột, nhưng đã quá muộn để sửa chữa hôm nay. Mai cô sẽ đi tìm thêm vật liệu ở các điểm nhặt phế liệu khác rồi tính tiếp.
Bạch Tinh Tinh trải những lá cải bó xôi không thể ăn được lên sàn nhà như một tấm thảm xanh mướt, khiến căn phòng trông sáng sủa hẳn lên.
Nhìn ngôi nhà mình tự tay cải thiện, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cuối cùng, cô cũng có thể thả lỏng đôi chút.
Bạch Tinh Tinh nộp một điểm tích lũy cho vé khứ hồi, sau đó đứng chờ cho đủ số lượng người nhặt phế liệu để quay về. Trong lúc rảnh rỗi, cô tranh thủ cắt một ít cỏ dại mọc quanh điểm tập kết để mang về phơi khô, sau này trộn với đất để trát tường.
Một người nhặt phế liệu khác thấy Bạch Tinh Tinh đang cắt cỏ, tưởng là có giá trị đặc biệt nên cũng làm theo. Nhưng khi nghe cô nói cỏ này chỉ để trát tường, anh ta liền vứt bỏ đống cỏ vừa cắt, trong lòng thầm chửi rủa rằng tốn điểm tích lũy chỉ để mang đống cỏ về, đúng là điên rồ.
Nhưng nhờ vậy, Bạch Tinh Tinh nhặt được một bó cỏ lớn mà không cần tự mình làm. Cô nghĩ nếu mình im lặng và tỏ ra huyền bí thêm chút nữa, có khi người kia còn cắt thêm cho cô một ít cỏ dại.
"Xếp hàng, lên xe!" – tài xế bắt đầu gọi người lên xe khi số người đã đủ.
Khi trở về, những người nhặt phế liệu sẽ mang theo đồ đạc, nên dù số lượng người ít hơn một chút, không gian vẫn chật chội như cũ. Lúc đến, người chen vào người; khi về, người chen vào hàng hóa của nhau. Mọi người đến với ba lô rỗng, nhưng khi trở về thì đầy ắp đồ đạc. Như Bạch Tinh Tinh ôm một đống lá cải bó xôi và cỏ dại, trông khá đặc biệt so với những người khác.
Một số ánh mắt tò mò và có phần nghi ngờ liếc nhìn đống lá cải bó xôi đột biến mà Bạch Tinh Tinh đang ôm. Cô đoán rằng trên xe có thể có kẻ trộm, nhưng cô không ngờ có người lại táo bạo đến mức công khai chuyển sang ngồi cạnh cô và dùng dao găm đâm vào lá cải bó xôi để kiểm tra mức độ phóng xạ.
Màn hình hiển thị màu đỏ rực đâm vào mắt người kia. Không tin, hắn lại đâm vào một lá khác, nhưng kết quả vẫn là phóng xạ cao. Vì lá quá nhiều, lại bị chen lấn bởi đám đông xung quanh, Bạch Tinh Tinh không thể phòng bị hết được. May mắn thay, những lá đó đều không thể ăn được nên cũng khiến những kẻ có ý định xấu phải bỏ cuộc.
Mùi đắng chát của nhựa cải bó xôi khiến cô nhận ra vài lá đã bị đâm thủng. Dù không thiệt hại gì lớn, vì lá có khả năng tự lành, nhưng cô vẫn cảm thấy bực bội. Cô liếc nhìn xung quanh, ghi nhớ khuôn mặt của những người ở gần. Tuy không đến mức phải giết người chỉ vì chút thiệt hại này, nhưng nếu có cơ hội trong tương lai, cô cũng sẽ trả đũa.
Sự cố này nhắc nhở cô rằng, lần sau khi đi xe buýt, nên cho một ít đồ vào ba lô như những người khác, còn lại thì cất vào không gian để tránh bị người khác động tay động chân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài sự việc nhỏ này, chuyến xe trở về căn cứ khá suôn sẻ, không gặp phải dị thú nào. Xe buýt đưa mọi người trở về an toàn.
Xuống xe, Bạch Tinh Tinh ôm đống lá cải bó xôi đột biến và hai bó cỏ dại, quay về ngôi nhà mà cô đã chọn.
Ngôi nhà vẫn trống trải và đổ nát như trước, với một lỗ thủng lớn trên bức tường phía bắc. Cô bắt tay vào việc ngay. Trước tiên, cô dùng dao găm khoét vài lỗ trên lá cải bó xôi, rồi dùng cỏ dại làm dây buộc, nối các lá lại thành một tấm lớn. Sau đó, cô gọt nhọn vài chiếc que gỗ và cắm vào viền lá, treo chúng lên khung cửa sổ.
Một tấm rèm cửa màu xanh mướt hoàn thành, vừa dày dặn vừa đẹp mắt, còn cho phép ánh sáng yếu ớt lọt qua.
Tiếp theo, cô làm tương tự để tạo một tấm rèm cửa lớn cho cửa ra vào. Với lỗ thủng trên tường phía bắc, chỉ cần một tấm lá cải bó xôi lớn là đã bịt kín được.
Tuy nơi ở này chưa được gọi là tốt, nhưng ít nhất cô đã cải thiện phần nào. Trần nhà vẫn còn dột, nhưng đã quá muộn để sửa chữa hôm nay. Mai cô sẽ đi tìm thêm vật liệu ở các điểm nhặt phế liệu khác rồi tính tiếp.
Bạch Tinh Tinh trải những lá cải bó xôi không thể ăn được lên sàn nhà như một tấm thảm xanh mướt, khiến căn phòng trông sáng sủa hẳn lên.
Nhìn ngôi nhà mình tự tay cải thiện, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cuối cùng, cô cũng có thể thả lỏng đôi chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro