Xuyên Không Thành Bà Năm Cực Phẩm Trong Truyện Đoàn Sủng, Đoạt Lại Bàn Tay Vàng
Chương 14
2024-11-05 17:45:21
Sau một buổi trưa bận rộn sắp xếp đồ đạc, mọi thứ đã ngăn nắp đâu vào đấy, Quý Tiêu Tiêu nhìn quanh và cảm thấy hài lòng.
Phòng bây giờ đã đầy đủ đồ dùng, ấm cúng hơn hẳn, không còn trống trải, lạnh lẽo như trước.
Buổi tối, cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Quý Tiêu Tiêu nhìn xung quanh thấy đông người, mắt cô nhìn không kịp hết.
Món ăn buổi tối thì toàn là đồ thừa từ bữa trưa, nhưng đối với họ, những món này vẫn là một bữa ngon.
Mọi người ăn rất ngon lành.
Dần dần, Quý Tiêu Tiêu cũng quen với nếp sinh hoạt nơi đây.
Dù muốn hay không, cô vẫn phải thích nghi, nếu không thì chỉ có đói mà thôi.
Buổi tối ở đây không có hoạt động gì cả, ăn cơm xong thì chỉ có tắm rửa rồi đi ngủ.
Khi trời tối đen, không có điện nên dù có muốn giải trí cũng chẳng làm được gì.
Sau khi tắm xong, Quý Tiêu Tiêu ngồi trên giường, chân run rẩy vì lo lắng.
Cố Ngạn đang đi tắm và sắp quay lại, mà cô thì chưa biết phải làm thế nào.
Dù đã sống trong thời hiện đại, gặp qua bao nhiêu chuyện, nhưng cô chưa từng trải qua tình huống này.
Làm sao có thể thoải mái khi mới chỉ vừa quen biết một người mà lại phải nằm chung giường với anh ta? Dù Cố Ngạn có vẻ ngoài rất hợp gu cô đi nữa thì cũng thật khó xử.
Vậy bây giờ cô nên ngủ luôn hay cứ ngồi chờ? Nghĩ ngợi một lúc, Quý Tiêu Tiêu quyết định giả vờ ngủ.
Cô cuốn chăn kín người, nằm xuống giả vờ say giấc.
Nếu cô đã ngủ rồi, chắc Cố Ngạn cũng không nỡ đánh thức cô dậy.
Nghĩ là làm, cô lập tức nhắm mắt, giả vờ ngủ ngay tức khắc.
Khi Cố Ngạn tắm xong trở về phòng, anh nhìn thấy Quý Tiêu Tiêu đã cuộn mình trong chăn, nhắm mắt chặt như đang ngủ say.
Anh mỉm cười nhẹ, rồi thì thầm: "Ngủ rồi à?"
Không thấy cô nhúc nhích, anh chỉ khẽ lắc đầu rồi lên giường nằm xuống bên cạnh.
Thực ra Quý Tiêu Tiêu không hề ngủ.
Từ khi nghe thấy tiếng Cố Ngạn bước vào, lòng cô đã căng thẳng.
Nhưng khi thấy anh không có động thái gì thêm, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ mọi chuyện ổn thỏa rồi.
Cô len lén mở mắt nhìn thử, thấy Cố Ngạn đã ngủ say, nên cuối cùng cô cũng an tâm, thả lỏng cơ thể và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay cô đã dậy từ bốn giờ sáng, trải qua một ngày dài mệt mỏi, nên chẳng mấy chốc mà ngủ thiếp đi.
Quý Tiêu Tiêu không biết rằng, khi cô đã say giấc, Cố Ngạn thực ra vẫn còn tỉnh.
Anh lặng lẽ mở mắt, nhìn cô nằm bên cạnh rồi khẽ mỉm cười trước khi nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Quý Tiêu Tiêu bị đánh thức bởi tiếng động mạnh và tiếng la ó ngoài sân.
Cô lơ mơ mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa sáng hẳn.
"Ai đang than khóc gì thế, còn không để cho ai ngủ!"
cô bực bội nghĩ.
"Im đi, sáng sớm mà đã làm ồn, tích chút phước đức đi!"
Quý Tiêu Tiêu tức giận hét lớn ra ngoài cửa sổ, rồi sau đó kéo chăn kín người, định ngủ tiếp.
Tiếng ồn ngoài sân bỗng dưng im bặt.
Cố Ngạn vừa tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cười thầm.
Anh nghĩ, vợ mình cũng khá "dữ dằn"
đây, nhưng có lẽ cô chưa biết là người ngoài kia đang mắng mình đâu nhỉ? Anh vươn tay chọc nhẹ Quý Tiêu Tiêu: "Em dậy đi, bà đang giận rồi đó."
Quý Tiêu Tiêu lật người, không có ý định trả lời.
Phòng bây giờ đã đầy đủ đồ dùng, ấm cúng hơn hẳn, không còn trống trải, lạnh lẽo như trước.
Buổi tối, cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Quý Tiêu Tiêu nhìn xung quanh thấy đông người, mắt cô nhìn không kịp hết.
Món ăn buổi tối thì toàn là đồ thừa từ bữa trưa, nhưng đối với họ, những món này vẫn là một bữa ngon.
Mọi người ăn rất ngon lành.
Dần dần, Quý Tiêu Tiêu cũng quen với nếp sinh hoạt nơi đây.
Dù muốn hay không, cô vẫn phải thích nghi, nếu không thì chỉ có đói mà thôi.
Buổi tối ở đây không có hoạt động gì cả, ăn cơm xong thì chỉ có tắm rửa rồi đi ngủ.
Khi trời tối đen, không có điện nên dù có muốn giải trí cũng chẳng làm được gì.
Sau khi tắm xong, Quý Tiêu Tiêu ngồi trên giường, chân run rẩy vì lo lắng.
Cố Ngạn đang đi tắm và sắp quay lại, mà cô thì chưa biết phải làm thế nào.
Dù đã sống trong thời hiện đại, gặp qua bao nhiêu chuyện, nhưng cô chưa từng trải qua tình huống này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm sao có thể thoải mái khi mới chỉ vừa quen biết một người mà lại phải nằm chung giường với anh ta? Dù Cố Ngạn có vẻ ngoài rất hợp gu cô đi nữa thì cũng thật khó xử.
Vậy bây giờ cô nên ngủ luôn hay cứ ngồi chờ? Nghĩ ngợi một lúc, Quý Tiêu Tiêu quyết định giả vờ ngủ.
Cô cuốn chăn kín người, nằm xuống giả vờ say giấc.
Nếu cô đã ngủ rồi, chắc Cố Ngạn cũng không nỡ đánh thức cô dậy.
Nghĩ là làm, cô lập tức nhắm mắt, giả vờ ngủ ngay tức khắc.
Khi Cố Ngạn tắm xong trở về phòng, anh nhìn thấy Quý Tiêu Tiêu đã cuộn mình trong chăn, nhắm mắt chặt như đang ngủ say.
Anh mỉm cười nhẹ, rồi thì thầm: "Ngủ rồi à?"
Không thấy cô nhúc nhích, anh chỉ khẽ lắc đầu rồi lên giường nằm xuống bên cạnh.
Thực ra Quý Tiêu Tiêu không hề ngủ.
Từ khi nghe thấy tiếng Cố Ngạn bước vào, lòng cô đã căng thẳng.
Nhưng khi thấy anh không có động thái gì thêm, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ mọi chuyện ổn thỏa rồi.
Cô len lén mở mắt nhìn thử, thấy Cố Ngạn đã ngủ say, nên cuối cùng cô cũng an tâm, thả lỏng cơ thể và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay cô đã dậy từ bốn giờ sáng, trải qua một ngày dài mệt mỏi, nên chẳng mấy chốc mà ngủ thiếp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Tiêu Tiêu không biết rằng, khi cô đã say giấc, Cố Ngạn thực ra vẫn còn tỉnh.
Anh lặng lẽ mở mắt, nhìn cô nằm bên cạnh rồi khẽ mỉm cười trước khi nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Quý Tiêu Tiêu bị đánh thức bởi tiếng động mạnh và tiếng la ó ngoài sân.
Cô lơ mơ mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn chưa sáng hẳn.
"Ai đang than khóc gì thế, còn không để cho ai ngủ!"
cô bực bội nghĩ.
"Im đi, sáng sớm mà đã làm ồn, tích chút phước đức đi!"
Quý Tiêu Tiêu tức giận hét lớn ra ngoài cửa sổ, rồi sau đó kéo chăn kín người, định ngủ tiếp.
Tiếng ồn ngoài sân bỗng dưng im bặt.
Cố Ngạn vừa tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cười thầm.
Anh nghĩ, vợ mình cũng khá "dữ dằn"
đây, nhưng có lẽ cô chưa biết là người ngoài kia đang mắng mình đâu nhỉ? Anh vươn tay chọc nhẹ Quý Tiêu Tiêu: "Em dậy đi, bà đang giận rồi đó."
Quý Tiêu Tiêu lật người, không có ý định trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro