Xuyên Không Thành Bà Năm Cực Phẩm Trong Truyện Đoàn Sủng, Đoạt Lại Bàn Tay Vàng
Chương 26
2024-11-05 17:45:21
Cô không chấp nhận việc con mình ngay từ khi sinh ra đã bị xếp vào hạng thấp kém, phải ghen tị với người khác.
Diệp Xuân Đào vốn đã bực bội, nhìn thấy cảnh này càng tức giận, ném mạnh cái muỗng xuống bàn: "Mày là quỷ đói đầu thai à? Nhà này thiếu gì mà phải tranh ăn như thế?"
Cố Dung bị dọa sợ, bật khóc oà lên.
Cố Quốc Xương nhìn con mà không giữ nổi bình tĩnh, lập tức cho cô bé một cái tát: "Đáng đánh! Đứa không biết xấu hổ, ai cho mày tranh canh trứng của em? Mày có nhìn lại mình không? Mày mà xứng ăn canh trứng à?"
Cái tát mạnh khiến Cố Dung chao đảo, ngã phịch xuống sàn.
Cô bé mới năm tuổi, nhỏ con như đứa trẻ ba tuổi, còn thấp hơn cả Cố Bảo Châu.
Giang Đại Hoa, mẹ của cô bé, chỉ chăm chăm ôm con trai trong tay, chẳng buồn để ý đến con gái, thậm chí có lẽ cô ta chẳng bận tâm gì đến nó.
Quý Tiêu Tiêu nhìn cảnh này mà không khỏi phẫn nộ.
Một đứa trẻ năm tuổi, thèm ăn canh trứng thì có gì sai? Cô bé thậm chí chưa hề ăn trong chén mà chỉ liếm phần người khác không cần.
Làm cha mà không che chở con mình thì thôi, đằng này còn ra tay đánh con.
Quý Tiêu Tiêu vội vàng tiến lên, ôm Cố Dung vào lòng.
Nhìn vết hằn đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, Quý Tiêu Tiêu liền lạnh lùng nói với Cố Quốc Xương: "Tam ca, anh cũng thật biết cách dạy con đấy."
Cố Quốc Xương nghe vậy, mặt tái mét.
Anh ta thuộc loại đàn ông gia trưởng, thích thể hiện nhưng thực ra lại không có chút địa vị nào trong nhà, tự ti nhưng lại cố gắng tự lừa dối mình.
"Tôi dạy con tôi, liên quan gì đến cô? Cô mới vào nhà một ngày mà đã dám dạy bảo trưởng bối à? Sáng sớm mà gây chuyện lắm thế chưa đủ à?"
Cố Ngạn nghe vậy liền đứng dậy, bình tĩnh nói: "Tam ca, anh quá lời rồi."
Quý Tiêu Tiêu cười lạnh, sau đó đặt Cố Dung ngồi lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, lạnh lùng đáp: "Đúng vậy, con gái của anh, anh muốn dạy thế nào thì tùy, từ giờ chuyện của nó không liên quan gì đến tôi.
Xin lỗi vì tôi đã can thiệp."
Rồi cô quay sang Cố Ngạn, giọng châm biếm: "Cố Ngạn à, từ giờ có việc gì liên quan đến cháu trai, cháu gái của anh thì đừng dính vào.
Bọn chúng có cha mẹ, không cần anh lo.
Đừng làm gì tốn công mà lại chuốc phiền phức vào người."
Cô còn nói thêm: "Và nữa, tôi không cần anh phải có tiền đồ gì ghê gớm đâu.
Chỉ cần như tứ ca là đủ, tứ ca rõ ràng là có tiền đồ, con cái theo đó mà hưởng phúc, ăn được trứng gà, nhìn mà xem, Bảo Châu nhà chúng ta, da dẻ trắng trẻo, trông có phúc khí lắm.
Ngàn vạn lần đừng học theo tam ca, rõ chưa? Chỉ có như vậy thì con chúng ta sau này mới được ăn canh trứng, chứ không phải đi nhặt đồ người khác không cần mà còn bị đánh mắng."
Quý Tiêu Tiêu cười tươi rói.
Những người lớn trong nhà họ Cố ai nấy đều há hốc mồm trước lời nói châm chọc của cô.
Quả thật, Quý Tiêu Tiêu không chỉ to gan mà còn rất thẳng thắn.
Cố Ngạn nghe mà vui ra mặt, càng lúc càng cảm thấy vợ mình đúng là hợp ý, hai người họ quả thực là một cặp trời sinh.
Anh vui vẻ gật đầu, nói: "Vợ à, em thông minh quá.
Không lạ gì trước đây mẹ cứ chê anh ngốc, không bằng tứ ca.
Diệp Xuân Đào vốn đã bực bội, nhìn thấy cảnh này càng tức giận, ném mạnh cái muỗng xuống bàn: "Mày là quỷ đói đầu thai à? Nhà này thiếu gì mà phải tranh ăn như thế?"
Cố Dung bị dọa sợ, bật khóc oà lên.
Cố Quốc Xương nhìn con mà không giữ nổi bình tĩnh, lập tức cho cô bé một cái tát: "Đáng đánh! Đứa không biết xấu hổ, ai cho mày tranh canh trứng của em? Mày có nhìn lại mình không? Mày mà xứng ăn canh trứng à?"
Cái tát mạnh khiến Cố Dung chao đảo, ngã phịch xuống sàn.
Cô bé mới năm tuổi, nhỏ con như đứa trẻ ba tuổi, còn thấp hơn cả Cố Bảo Châu.
Giang Đại Hoa, mẹ của cô bé, chỉ chăm chăm ôm con trai trong tay, chẳng buồn để ý đến con gái, thậm chí có lẽ cô ta chẳng bận tâm gì đến nó.
Quý Tiêu Tiêu nhìn cảnh này mà không khỏi phẫn nộ.
Một đứa trẻ năm tuổi, thèm ăn canh trứng thì có gì sai? Cô bé thậm chí chưa hề ăn trong chén mà chỉ liếm phần người khác không cần.
Làm cha mà không che chở con mình thì thôi, đằng này còn ra tay đánh con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Tiêu Tiêu vội vàng tiến lên, ôm Cố Dung vào lòng.
Nhìn vết hằn đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, Quý Tiêu Tiêu liền lạnh lùng nói với Cố Quốc Xương: "Tam ca, anh cũng thật biết cách dạy con đấy."
Cố Quốc Xương nghe vậy, mặt tái mét.
Anh ta thuộc loại đàn ông gia trưởng, thích thể hiện nhưng thực ra lại không có chút địa vị nào trong nhà, tự ti nhưng lại cố gắng tự lừa dối mình.
"Tôi dạy con tôi, liên quan gì đến cô? Cô mới vào nhà một ngày mà đã dám dạy bảo trưởng bối à? Sáng sớm mà gây chuyện lắm thế chưa đủ à?"
Cố Ngạn nghe vậy liền đứng dậy, bình tĩnh nói: "Tam ca, anh quá lời rồi."
Quý Tiêu Tiêu cười lạnh, sau đó đặt Cố Dung ngồi lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, lạnh lùng đáp: "Đúng vậy, con gái của anh, anh muốn dạy thế nào thì tùy, từ giờ chuyện của nó không liên quan gì đến tôi.
Xin lỗi vì tôi đã can thiệp."
Rồi cô quay sang Cố Ngạn, giọng châm biếm: "Cố Ngạn à, từ giờ có việc gì liên quan đến cháu trai, cháu gái của anh thì đừng dính vào.
Bọn chúng có cha mẹ, không cần anh lo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đừng làm gì tốn công mà lại chuốc phiền phức vào người."
Cô còn nói thêm: "Và nữa, tôi không cần anh phải có tiền đồ gì ghê gớm đâu.
Chỉ cần như tứ ca là đủ, tứ ca rõ ràng là có tiền đồ, con cái theo đó mà hưởng phúc, ăn được trứng gà, nhìn mà xem, Bảo Châu nhà chúng ta, da dẻ trắng trẻo, trông có phúc khí lắm.
Ngàn vạn lần đừng học theo tam ca, rõ chưa? Chỉ có như vậy thì con chúng ta sau này mới được ăn canh trứng, chứ không phải đi nhặt đồ người khác không cần mà còn bị đánh mắng."
Quý Tiêu Tiêu cười tươi rói.
Những người lớn trong nhà họ Cố ai nấy đều há hốc mồm trước lời nói châm chọc của cô.
Quả thật, Quý Tiêu Tiêu không chỉ to gan mà còn rất thẳng thắn.
Cố Ngạn nghe mà vui ra mặt, càng lúc càng cảm thấy vợ mình đúng là hợp ý, hai người họ quả thực là một cặp trời sinh.
Anh vui vẻ gật đầu, nói: "Vợ à, em thông minh quá.
Không lạ gì trước đây mẹ cứ chê anh ngốc, không bằng tứ ca.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro