Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế

Chương 20

2024-09-23 03:09:08

Không biết là tôi đã ngủ bao lâu , nhưng khi tôi thức giấc thì trời cũng đã tối ..

Tôi cựa mình một cái vì có cảm giác chút chút khó chịu , là cái cảm giác không thoải mái chút nào cứng cứng còn thô thô , đã vậy còn phát ra âm thanh kẹt kẹt khi tôi trở mình, không giống nơi tôi vẫn hay ngủ , tôi cau mày mở mắt ra ..

Một mảng tâm tối trước mắt , sau vài giây thì tôi mới thích nghi được mà chớp chớp nhìn cái trần nhà khác lạ, mà hình như cũng không lạ lắm , thấy ở đâu rồi đó..

Tôi ngồi dậy , ngáp một cái uể oải, tôi đưa tây lên dụi dụi mắt nhìn quanh một vòng , căn phòng không có ánh đèn , thứ duy nhất chiếu sáng căn phòng là ánh trăng bên ngoài khung cửa:

" Đây là căn phòng lần đầu mình đến ! Phòng của mình!"

Tôi chỉ cần tỉnh ngủ là đã nhận ra ngay , cái cảm giác này, cái tình huống này thật giống ngày đầu tiên tôi đến , cứ như là đang được tua ngược thời gian trở lại ngày hôm đó ấy..

" Nhưng mà khi nãy mình ở cùng với tên ác ma baby kia mà giờ sao lại ở đây được nhỉ ? "- nhìn xung quanh căn phòng tôi lẩm bẩm.

Tôi ngáp thêm cái nữa, vươn vai thật thoải mái rồi bước xuống giường , tới đi tới giữa gian phòng , hai tay chống nạnh bắt đầu lắc eo vài cái , lắc được chừng 2 cái cái bụng tôi đã sôi sục kêu ọt ọt , tôi dừng lắc hông :

" Hửm ? Chắc là mình ăn nhiều quá nên dạ dày của tên nhóc này cũng dãn ra chút ít nhỉ !? Chưa gì lại đói rồi! "

Tôi nhớ đến kí ức của Tề La , cuối ngày được tan làm cậu ta sẽ lập tức chạy đến nhà ăn , trong đầu tôi vẫn là hình ảnh Tề La đang ngồi ăn cơm trắng với nước mà lẩm bẩm.

" Thảm quá vậy chài đất ơi ! Nhưng mà nhà ăn ở đâu nhỉ ? "

Sau câu hỏi đó không có gì đáng ngạc nhiên khi tôi đã đoán được trong đầu tôi sẽ tự tua kí ức..

Biết được nhà ăn đi hướng nào nằm ở đâu thì tôi mạnh dạn đẩy cửa bước ra ngoài..

Tôi có cái thoái xấu khi ngủ sẽ không biết trời trăng mây gió gì cả , bởi vậy nên lần trước đang mài mực thì ngủ mất còn mắng hoàng thượng tôi đều chả nhớ , giờ đây tại sao lại ở phòng mình thì tôi cũng không mấy bận tâm lắm..

" Nhưng mà đôi khi chỉ cần là một tiếng động nhỏ thôi mình cũng có thể nghe thấy mà tỉnh dậy mà nhỉ !? " - lầm bầm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi vừa tiến về phía nhà ăn vừa nhìn đông nhìn tây lẩm bẩm..

" Trong phim hình như cũng không đồ xộ xa xỉ thế này nhỉ ? Mình thấy trong phim mấy cái gian phòng cũng bình thường , ở đây thì có chút bự hơn !"

Tôi nhìn những gian phòng cao cao mà ánh mắt trở nên long lanh ..

" Yên bình quá ! Cảm giác thật lạ ! Bây giờ chắc cũng hơi trễ rồi nhỉ? Chỉ có một vài gian phòng là còn ánh đèn , âm thanh phát ra cũng nhỏ nữa! "

Tôi nhìn cái này nhìn cái kia rồi ngửa mặt lên mà hít một hơi thật sâu khí trời :

" Cảm giác không tồi ! à tiểu Ninh tử chắc đang thay ca giúp mình mài mực cho tên hoàng thượng kia nhỉ! Mình được về lại phòng thì chắc hẳn là hoàng thượng đã cho phép !"

Ở nơi đây thì có 2 gian nhà ăn chính được chia ra rõ ràng , thứ nhất là căn dành cho thái giám cũng như nô tì thân cận với những người có máu mặt giống như là Tề La đây cậu là thái giám của hoàng thượng , hay tì nữ bên cạnh hoàng thái hậu ..v.v..

Căn thứ hai là nhà ăn chung , cũng như căn tin nhưng bắt buộc phải đợi xếp hàng đến trước đến sau, nơi này dành cho những người có địa vị thấp như tì nữ ở khu may mặc , nô tài , nô tì dọn dẹp hoàng cung kiểu như thế , sẽ có người đại diện đến lấy cơm rồi quay về phân chia cho tất cả..

Tôi đi một lúc thì ..

" Lạc mất tiêu rồi !!! Ơ kìa ?? "

Tôi nhìn xung quanh :

"cái đường này rõ ràng giống với kí ức của Tề la mà nhỉ ???"

Tôi quan sát một lần nữa thì vẫn thấy chính xác mà nơi này nhưng tại sao lại không có cái nhà ăn nào như trong kí ức ta ơi ..

" Ngộ dị cà ??"

Tôi có chút hoang mang nhẹ nên sau đó đã nhanh chóng quay đầu muốn đi ngược lại nơi mình đã xuất phát , ấy thế nhưng tôi nhìn đâu đâu cũng na ná nhau không thể phân biệt rõ trong đêm tối..

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi nhìn chằm chằm con đường trước mặt có hai lối rẽ mà không biết nên đi bên nào , tôi dứt khoát chọn bên phải mà đi ..

Một con đường xa lạ , tôi đã rẽ ở phía bên đây vài lần rồi nên bây giờ mà quay lại thì chắc chắn càng rối hơn ..

Tôi đi một lúc thì nghe thấy có tiếng nước :

" Hình như là từ phía trước ! "

Tôi nhanh chân bước về phía trước , sau đó thì rẽ trái , vừa rẽ trái đập vào mắt tôi là một khu vườn cực cực kỳ rộng lớn , xung quanh là cây cỏ hoa lá , ở giữa thì có một cái hồ hình vuông cực kỳ bự , chính giữa cái hồ còn dựng thêm một cái nhà chòi cực kỳ đẹp , tứ phía là những đoạn cầu nối qua , xung quanh mái chòi được gắng những chiếc lồng đèn không được thắp sáng theo gió nhẹ mà lay động..

Nhìn kỹ hơn thì có thêm hai cái nhà chòi nữa , có vài ba nơi được đặt vài cái ghế gỗ dài , bên tay trái còn có một cái cây cổ thụ cực lớn bởi gió mà những âm thanh xào xạc nhẹ nhàng vang lên , một nhành cây lớn chìa ra , nhành cây đó còn được treo một chiếc xích đu bằng gỗ vô cùng đẹp mắt..

Tôi cũng vô thức mà bước sâu vào bên trong , càng đến gần thì tôi thấy hồ nước kia càng chập chờn chuyển động :

" À có cá ! "

Trong đêm tối chỉ có ánh trăng , tiếng gió lay cây xào xạc , tôi nhìn mặt hồ gợn nhẹ từng chút bởi chuyển độngncủa mấy con cá dưới hồ nước mà trong lòng dâng lên một cảm xúc nhẹ tênh khó tả , nhìn dưới hồ có rất nhiều cá , tôi đi đến càng lúc càng gần chỉ để nhìn ngắm kỹ hơn :

" Đẹp quá ch.... !!!!! ...Con gì kia ??? To quá vậy ? "

Tôi giật bắn mở to đôi mắt giật lùi về sau , dưới hồ nước đó vừa xuất hiện một cái thân rất lớn còn rất dài nó lướt qua rồi lại lặn xuống :

"nó là cái gì vậy , thật sự nó có phải cá không ? Nhưng nó có vảy ! nhưng sao lại to như thế !"

Tôi rùng mình một cái rồi xoay người đi ra khỏi cái nơi đó , vừa đi vừa lẩm bẩm:

" Chợi ơi nổi da gà ! "

Tôi nhanh cái chân mà rời khỏi đó , sau đó thì đâm một đường thẳng cứ thế mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế

Số ký tự: 0