Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế

CHƯƠNG 28

2024-09-23 03:09:08

Hắn cứ vậy mà bế tôi đứng lên, tôi mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, hắn phớt lờ ánh mắt của tôi và cũng không hề nói lấy một lời, ôm trọn tôi ở trong lòng mà điểm nhiên bước đi..

Tôi có chút bất ngờ kèm theo một cảm xúc khó diễn tả bằng lời, bởi vì sau khi trưởng thành, tôi chưa từng được ai bế cái kiểu công chúa như thế này cả, chỉ có tôi là người bế người khác thôi , bởi vì tôi rất là cao to những người xung quanh tôi không ai bế nổi tôi hết.

Bây giờ đây được bế thế này, bỏ qua bất ngờ thì sau đó trong đầu tôi tự động chạy 3 từ nêu cảm nhận của bản thân khi được bể, đó là : "Thích thật đấy" -suy nghĩ.

Nghĩ xong thì tôi không khỏi cười thầm với chính cái cảm xúc tính nữ đó của mình.

Hắn không bộc lộ một chút cảm xúc nào cứ hiên ngang ung dung mà bế tôi ra ngoài thế này, còn tôi thì lại cảm thấy có một chút ngại ngùng vì những ánh mắt lén lút liếc nhìn kèm theo đó là biểu cảm ngơ ngác, kinh ngạc của những tên thị vệ đang đứng gác xung quanh, điều đó khiến cho tôi không chỉ ngại ngùng bên trong mà cả biểu hiện bên ngoài thông qua đôi vành tai đã đỏ nay còn đỏ hơn của tôi.

Tôi biết rõ bây giờ mình đang là Tề La bé xíu xiu, nhưng trước đó, tôi lại là một Giải Hân cao lớn, còn là người luôn tự tin bế người khác. Nay lại được người khác bể như thể này còn là cái kiểu công chúa, đặc biệt hơn nữa là bị người ta nhìn thấy, tôi đây làm sao mà tránh khỏi cảm giác thấy có chút kì kì không quen mặc dù rất thích..

Ánh mắt của tôi và vài ba tên thị vệ giao nhau liên tiếp làm trái tim tôi nhảy bang bang chấn động. Ngay sau đó, tôi liền lập tức quay đi, rúc đầu vào lòng của hoàng thượng, như để trốn chạy khỏi ánh mắt đầy tò mò kinh ngạc của kẻ khác.

Tôi không nhịn được ngước lên nhìn hoàng thượng, tôi mở lời :

"Hoàng Thượng cái này..."

Cất tiếng nói với hắn nhưng không cần phải hết câu, thì tôi đã nhận thấy được là hắn không quan tâm, ung dung mà thẳng tiến đến phòng tắm, hắn chả thèm màng đến ánh mắt nhòm ngó của những tên thị vệ đang đứng lén lút ngoài kia.

Đến trước phòng tắm, hắn dùng một chân mà đẩy hai cánh cửa mở toang rồi sau đó bước vào bên trong đi thẳng đến trước bồn nước lớn, những cánh cửa phía sau cũng tự động mà đóng lại.

"Đến phòng tắm làm gì vậy ạ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi lại tiếp tục cất tiếng hỏi dù cho hắn có không quan tâm đi chăng nữa...

Hắn bây giờ mới chịu nhìn xuống tôi, cuối cùng hẳn cũng lên tiếng:

" Đề ăn cơm !?"

Một câu trả lời hết sức là ngứa cái lỗ tai, nhưng cũng không trách hắn được bởi câu hỏi của tôi không rõ ràng , ấy vậy tôi vẫn không nhịn được mà tỏ thái độ, tôi đảo mắt, tặc lưỡi một cái "chậc" rồi hỏi lại :

"Ý nô tài là tại sao hoàng thượng lại bế nô tài đến đây cơ ạ ?"

Hắn vẫn chưa có ý định buông tôi ra, hẳn cau mày:

"Thái độ đó của ngươi là gì đấy hả?"

Tôi cười gượng gạo thẩm trách cái tính trẻ con của mình rồi nói :

" Hihi hoàng thượng nô tài nào có lá gan lớn đến vậy! Hoàng Thượng nhìn nhầm đó thôi ! Tại sao hoàng thượng đưa nô tài tới đây vậy ạ ?"

Hắn "ồ" một tiếng, ánh mắt hắn chuyển từ khuôn mặt của tôi sang bộ quần áo của tôi, hắn nói:

"Ngươi nhem nhuốc như vậy thì làm sao có thể xứng nằm cùng một giường với trẫm!?"

Nghe hắn nói, tôi nhìn lại bản thân mình, bộ đồ nhem nhuốc dính đầy đất cát vì trước đó đã xả thân lăn lộn trên nền đất để dạy dỗ cho cái đám nhóc láo toét kia..

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi chỉ biết "'ổ" một tiếng, rồi ngước nhìn hắn, tôi nói thêm:

"Vậy thì hoàng thượng cứ bảo nô tài đi tắm là được rồi cần gì phải tự mình bế nô tài đến đây! Hoàng Thượng để nô tài xuống rồi ra ngoài đi! Tắm xong nô tài sẽ trở lại ngay ạ!"

Hắn lạnh lùng phun ra hai từ :

"Câm miệng!"

Sau câu nói ngắn gọn đó hắn đã tự tay lôi tôi vào bồn tắm lớn và tắm cùng hắn, bởi hắn cũng muốn tắm, cơn ác mộng đã làm mồ hôi của hắn tuôn ra không ít, rất khó chịu..

Tôi đã từng tắm cùng hắn một lần rồi nên tôi cũng không thấy có gì mới lạ cứ ngoan ngoãn, thư giãn mà ngâm mình trong dòng nước ấm nóng. Sau khi tắm xong, thì hắn xách tôi về lại tẩm điện..

Vừa bước vào ngự phòng thí hắn lên tiếng :

" Ngồi ngay ngắn trên giường đợi trẩm "

Tôi nghe xong thì tim tự động hụt mất một nhịp rồi sau đó là nó đánh trống múa lân trong lòng ngực tôi. Tôi chớp chớp mắt gật đầu lia lịa rồi ba chân bốn cằng đi nhanh vào tẩm điện, tôi lao thẳng đến chiếc giường lớn kia, ngồi ngay ngắn..

" Gì đây gì đây ?" - với một mớ suy nghĩ và tưởng tượng phong phú trong đầu, nụ cười trên khuôn mặt tôi dần mất nhân tính..

Chẳng bao lâu sau, hắn trở lại với một hộp gỗ trên tay. Tôi nhìn hắn bước vào, không giấu nổi cảm xúc mà khoé môi giương cao, tôi hỏi:

"Cái gì vậy ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế

Số ký tự: 0