Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế
Chương 35
2024-10-05 16:16:14
Ra đến trước cổng thì ba người kia bao gồm Tiểu Ninh tử, Tử Sâm và Lưu Chấn đã đứng đợi sẵn bên một chiếc xe ngựa.
Ba người bọn họ trông cũng rất là đẹp đó nha, bình thường chỉ mặc đồ dạng đồng phục cố định của thái giám, thị vệ và thái y nên trong bọn họ ai cũng như ai chỉ có đẹp trai là sáng bừng bừng hơn một chút..
Tiểu Ninh tử hôm nay trông rất nổi bật với vẻ ngoài giống như một công tử bột còn có phần tinh nghịch và năng động. Hai tay cậu ấy xách hai cái tay nải lớn, chắc là bên trong chứa đầy những đồ đạc cần thiết cho mọi người.
Còn Tử Sâm đứng bên cạnh kia thì khỏi nói, vẫn như bao ngày cái khí chất ngời ngời đó không thay đổi tí tẹo nào, nếu có thể cho cậu ta khoác lên mình một bộ vest thời hiện đại thì chắc chắn cậu ta sẽ có bộ dáng của một tên tổng tài tài ác ma mưu mô xảo trá cho mà xem, nhưng đồng thời lại rất điển trai, cái nhan sắc đó đủ khiến cho mọi người phải trầm trồ..
Lưu Chấn, thái y của chúng tôi, cậu ta mang một nét đẹp nhẹ nhàng và thanh thoát, làm người ta liên tưởng đến hình ảnh của một nam thần trong những câu chuyện thanh xuân vườn trường với nụ cười rạng rỡ khiến các nữ sinh mê như điếu đổ.
Khi tôi lướt mắt đánh giá ba người kia thì tôi cũng không thể không hướng ảnh nhìn về phía hoàng thượng.
Vì mái tóc óc của hắn trắng như tuyết rất nổi bật nên được buộc gọn gàng hết lên và còn đội thêm một cái nón cùng màu với y phục để che đi bớt sự nổi bật đó.
Nhưng dù có khoác lên mình giẻ rách đi nữa thì cái khí chất áp đảo của hắn vẫn không hề thay đổi, đã đẹp trai rồi thì thế nào cũng đẹp .
Nhìn hắn một lúc lâu khiến cho trái tim tôi không ngừng đập thình thịch rộn ràng. Trong lòng cũng tự hỏi rằng không biết bản thân mình bây giờ trông ra
sao.
Cuối cùng chuyến vi hành cũng xuất phát . Tiểu Ninh tử là người đánh lái, còn Lưu Chấn và Tử Sâm cưỡi ngựa đi theo hai bên trái phải, tôi được ngồi bên trong xe ngựa cùng với hoàng thượng. Điểm đến mà hoàng thượng yêu cầu đó là một nơi mang tên Doãn Xuyên.
Nhưng mà trước khi xuất phát thì Tiểu Ninh tử đã lọ mọ bò vào bên trong xe ngựa sau đó cung kính mà dán cho hoàng thượng hai cái chùm râu giả bạc trắng.
Tôi nhìn thấy cảnh đó thì có chút hoang mang nhẹ, nhưng sau khi được phổ cập thông tin từ kí ức thì tôi đã biết được lý do tại sao phải làm vậy, vì hắn cải trang thành một ông cụ râu tóc bạc phơ và bốn người chúng tôi phải gọi hắn là lão gia ..
Hèn chi, ngay từ đầu lúc đánh giá mọi người một lượt tôi đã thắc mắc một điều rằng tại sao bốn người chúng tôi lại mặc những bộ đồ có tông màu tươi sáng trẻ trung năng động trong khi hắn lại mặc một bộ y phục có một cái tông màu diêm dúa khác biệt như vậy .
Tôi không khỏi nhìn chăm chú vào bộ dạng đó của hắn, khiến hai vành tai của hắn dần dần chuyển sang màu đỏ, hắn định lên tiếng nói gì đó thì bất ngờ nghe được tiếng lòng của tôi : "đây là ông già á ? Là hoá trang dữ rồi á hả ? Là đến khúc già chưa ?"
Vậy là hắn im lặng, mặc kệ tôi.
Thời gian đi đường khá dài, đã gần ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa đến nơi cần đến ..
Hắn thì chăm chú mà đọc sách, tôi ngồi bên cạnh không có việc gì làm cũng không có cái gì chơi thì buồn ngủ vô cùng, lưng cũng hơi hơi mỏi rồi, không thể kiềm chế thêm nữa tôi khẽ nhích người lại gần hắn, không một động tác thừa nhắm chuẩn xác cái chân hắn là gối đầu tôi ngã lưng ra một cái trúng phóc mục tiêu, nhắm mắt lại.
Khi tôi hành động như vậy thì hắn vẫn chăm chú đọc sách, hắn không có bất cứ phản ứng nào điều đó khiến tôi bất giác mỉm cười sung sướng, tận hưởng giấc ngủ của mình .
Vì bình thường ở trong cung, lúc hắn làm việc hay đọc sách tôi rất hay ngồi bệt xuống sàn nhà bên chân hắn mà ngủ gà ngủ gật, hắn khi đó cũng không nói gì nên điều đó cũng trở thành quen.
Sau một lúc, khi tôi đã chìm vào giấc ngủ say, hắn lén liếc mắt nhìn xuống, hai vành tai lại đỏ lên lần nữa, hắn thầm nghĩ: "Xinh đẹp như vậy.
Hắn không thể nhịn được, chậm rãi đưa tay xuống chơi đùa với cái dái tai của tôi, cảm giác thích thú khiến hai vành tai của hắn lại càng đỏ hơn.
Giờ đây chúng tôi đang dần tiến đến một khu chợ nằm trong một cái trấn nhỏ. Người dân nơi đây tấp nập, đông vui, ồn ào, tạo nên khung cảnh giản dị mà nhộn nhịp..
Ngay lúc đó, giọng của Tiểu Ninh tử vọng từ bên ngoài vào trong xe:
"Lão gia! Chúng ta có nên dừng lại ăn chút gì đó rồi hẳn đi tiếp không ạ?"
Hắn ở bên trong không ngừng nghịch dái tai của tôi vui vẻ mà cười đáp:
"Được!"
Nghe được câu trả lồivo cùng thoải mái của hoàng thượng, Tiểu Ninh tử lập tức dừng xe ngựa lại.
Vì cú thắng xe gấp đó làm tôi suýt chút nữa là lăn xuống khỏi nơi đang nằm, cũng may mà hoàng thượng nhanh tay lẹ mắt, hắn đưa một tay ra giữ chặt lấy thắt lưng của tôi.
Ba người bọn họ trông cũng rất là đẹp đó nha, bình thường chỉ mặc đồ dạng đồng phục cố định của thái giám, thị vệ và thái y nên trong bọn họ ai cũng như ai chỉ có đẹp trai là sáng bừng bừng hơn một chút..
Tiểu Ninh tử hôm nay trông rất nổi bật với vẻ ngoài giống như một công tử bột còn có phần tinh nghịch và năng động. Hai tay cậu ấy xách hai cái tay nải lớn, chắc là bên trong chứa đầy những đồ đạc cần thiết cho mọi người.
Còn Tử Sâm đứng bên cạnh kia thì khỏi nói, vẫn như bao ngày cái khí chất ngời ngời đó không thay đổi tí tẹo nào, nếu có thể cho cậu ta khoác lên mình một bộ vest thời hiện đại thì chắc chắn cậu ta sẽ có bộ dáng của một tên tổng tài tài ác ma mưu mô xảo trá cho mà xem, nhưng đồng thời lại rất điển trai, cái nhan sắc đó đủ khiến cho mọi người phải trầm trồ..
Lưu Chấn, thái y của chúng tôi, cậu ta mang một nét đẹp nhẹ nhàng và thanh thoát, làm người ta liên tưởng đến hình ảnh của một nam thần trong những câu chuyện thanh xuân vườn trường với nụ cười rạng rỡ khiến các nữ sinh mê như điếu đổ.
Khi tôi lướt mắt đánh giá ba người kia thì tôi cũng không thể không hướng ảnh nhìn về phía hoàng thượng.
Vì mái tóc óc của hắn trắng như tuyết rất nổi bật nên được buộc gọn gàng hết lên và còn đội thêm một cái nón cùng màu với y phục để che đi bớt sự nổi bật đó.
Nhưng dù có khoác lên mình giẻ rách đi nữa thì cái khí chất áp đảo của hắn vẫn không hề thay đổi, đã đẹp trai rồi thì thế nào cũng đẹp .
Nhìn hắn một lúc lâu khiến cho trái tim tôi không ngừng đập thình thịch rộn ràng. Trong lòng cũng tự hỏi rằng không biết bản thân mình bây giờ trông ra
sao.
Cuối cùng chuyến vi hành cũng xuất phát . Tiểu Ninh tử là người đánh lái, còn Lưu Chấn và Tử Sâm cưỡi ngựa đi theo hai bên trái phải, tôi được ngồi bên trong xe ngựa cùng với hoàng thượng. Điểm đến mà hoàng thượng yêu cầu đó là một nơi mang tên Doãn Xuyên.
Nhưng mà trước khi xuất phát thì Tiểu Ninh tử đã lọ mọ bò vào bên trong xe ngựa sau đó cung kính mà dán cho hoàng thượng hai cái chùm râu giả bạc trắng.
Tôi nhìn thấy cảnh đó thì có chút hoang mang nhẹ, nhưng sau khi được phổ cập thông tin từ kí ức thì tôi đã biết được lý do tại sao phải làm vậy, vì hắn cải trang thành một ông cụ râu tóc bạc phơ và bốn người chúng tôi phải gọi hắn là lão gia ..
Hèn chi, ngay từ đầu lúc đánh giá mọi người một lượt tôi đã thắc mắc một điều rằng tại sao bốn người chúng tôi lại mặc những bộ đồ có tông màu tươi sáng trẻ trung năng động trong khi hắn lại mặc một bộ y phục có một cái tông màu diêm dúa khác biệt như vậy .
Tôi không khỏi nhìn chăm chú vào bộ dạng đó của hắn, khiến hai vành tai của hắn dần dần chuyển sang màu đỏ, hắn định lên tiếng nói gì đó thì bất ngờ nghe được tiếng lòng của tôi : "đây là ông già á ? Là hoá trang dữ rồi á hả ? Là đến khúc già chưa ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy là hắn im lặng, mặc kệ tôi.
Thời gian đi đường khá dài, đã gần ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa đến nơi cần đến ..
Hắn thì chăm chú mà đọc sách, tôi ngồi bên cạnh không có việc gì làm cũng không có cái gì chơi thì buồn ngủ vô cùng, lưng cũng hơi hơi mỏi rồi, không thể kiềm chế thêm nữa tôi khẽ nhích người lại gần hắn, không một động tác thừa nhắm chuẩn xác cái chân hắn là gối đầu tôi ngã lưng ra một cái trúng phóc mục tiêu, nhắm mắt lại.
Khi tôi hành động như vậy thì hắn vẫn chăm chú đọc sách, hắn không có bất cứ phản ứng nào điều đó khiến tôi bất giác mỉm cười sung sướng, tận hưởng giấc ngủ của mình .
Vì bình thường ở trong cung, lúc hắn làm việc hay đọc sách tôi rất hay ngồi bệt xuống sàn nhà bên chân hắn mà ngủ gà ngủ gật, hắn khi đó cũng không nói gì nên điều đó cũng trở thành quen.
Sau một lúc, khi tôi đã chìm vào giấc ngủ say, hắn lén liếc mắt nhìn xuống, hai vành tai lại đỏ lên lần nữa, hắn thầm nghĩ: "Xinh đẹp như vậy.
Hắn không thể nhịn được, chậm rãi đưa tay xuống chơi đùa với cái dái tai của tôi, cảm giác thích thú khiến hai vành tai của hắn lại càng đỏ hơn.
Giờ đây chúng tôi đang dần tiến đến một khu chợ nằm trong một cái trấn nhỏ. Người dân nơi đây tấp nập, đông vui, ồn ào, tạo nên khung cảnh giản dị mà nhộn nhịp..
Ngay lúc đó, giọng của Tiểu Ninh tử vọng từ bên ngoài vào trong xe:
"Lão gia! Chúng ta có nên dừng lại ăn chút gì đó rồi hẳn đi tiếp không ạ?"
Hắn ở bên trong không ngừng nghịch dái tai của tôi vui vẻ mà cười đáp:
"Được!"
Nghe được câu trả lồivo cùng thoải mái của hoàng thượng, Tiểu Ninh tử lập tức dừng xe ngựa lại.
Vì cú thắng xe gấp đó làm tôi suýt chút nữa là lăn xuống khỏi nơi đang nằm, cũng may mà hoàng thượng nhanh tay lẹ mắt, hắn đưa một tay ra giữ chặt lấy thắt lưng của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro