Xuyên Không Trở Thành Thái Giám Của Hoàng Đế
Chương 38
2024-10-05 16:16:14
Hoàng Thượng phía sau đưa tay túm lấy cổ áo của tôi, xách tôi lên không trung, tôi cũng chẳng màng gì đến việc mình bị xách lên mà mở mồm hỏi :
Bây giờ, chúng ta phải giải quyết con heo này thế nào vậy?"
Tử Sâm đứng cách đó không xa, nghe tôi hỏi thì cậu ta quay ra hỏi người dân :
Các vị có biết tên béo này là ai không?"
Một ông cụ lớn tuổi, tóc đã bạc trắng tay chống gậy, giọng khàn khàn,lên tiếng :
" Hắn ta là con trai của Phí huyện lệnh ở nơi này!"
Nghe ông cụ nhắc đến Phí huyện lệnh thì người dân ai nấy đều có biểu hiện lo lắng khiến bầu không khí thêm phần nặng nề. Một người phụ nữ trung niên trong đám đông đáng thương bộc bạch:
Hắn ỷ vào cái chức huyện lệnh của cha mình, gần đây hắn mang theo rất nhiều người theo đi khắp nơi gây náo loạn! Nếu mọi người không nghe lời hắn, hắn liền không cho mọi người có một ngày bình yên"
Lưu Chấn, với phong thái bình tĩnh kèm theo nụ cười tươi như hoa, nhẹ nhàng cất tiếng:
" Trước mắt thì mọi người, cứ dọn dẹp trước hàng quán của mình đi đã nhé!"
Tuy nhiên, cậu ta vừa dứt lời thì có một người phụ nữ khác với tâm trạng bất an lên tiếng:
" Nhưng lỡ như hắn về nói lại chuyện này với Phí huyện lệnh thì có phải chúng ta càng thảm hơn không?"
Tiểu Ninh tử cũng cười vui vẻ mà trấn an mọi người:
'Mọi người bình tĩnh! Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu ạ!"
Lại thêm một ông chú với mái tóc hoa râm lớn tiếng nói:
Các người là ai mà dám khẳng định chắc chắn được chuyện đó chứ!"
Tôi nghe đám người kia hèn nhát, lo sợ mà bực mình. Tôi mở miệng nói thật lớn:
' Nè! Ta nói cho các người biết, các người đã quỳ dưới chân con heo này mà khóc van thì câm cái mồm đi! Có người đứng ra giải quyết chuyện này cho còn không biết nói một câu cảm ơn hay là đứng lên cùng nhau giải quyết, đã không làm được cái đếch gì thì đừng có mà mở mồm nói nhảm! Hèn chi cuộc sống của các ngươi không thể nào khá lên được!"
Lời nói của tôi vừa dứt, bầu không khí xung quanh trở nên lặng phắc. Một cô nương trong số đó, với đôi mắt sáng bừng lên, gật đầu đồng ý.
Đúng vậy đấy! Trước hết, mọi người cứ dọn dẹp mớ lộn xộn mà con trai huyện lệnh gây ra trước đi đã! Dù sao chúng ta cũng muốn dẹp yên chuyện này mà không phải sao! Mọi người đồng lòng một chút nhé"
Nghe thấy một lời khích lệ, tất cả mọi người hùa theo, đồng thanh hô to “Đúng đúng!” rồi nhanh chóng giải tán, ai nấy đều trở về để dọn dẹp lại mớ hỗn độn mà tên béo đã gây ra.
Tiểu Ninh tử nhìn dòng người từ từ giải tán mà vô cùng hài lòng, sau đó quay lại hỏi Hoàng Thượng :
" Lão gia! Bây giờ làm gì nữa ạ?"
Hoàng Thượng lần nữa túm lấy tôi kẹp sang một bên thắt lưng rồi bước đi, hắn đáp:
' Đến tìm Phí huyện lệnh!"
Đám người Tiểu Ninh tử liền đáp “vâng” rồi lôi tên béo kia đứng lên, kéo hắn đi.
Chúng tôi giờ đây đã đến trước một nơi có treo tấm biển lớn ghi rõ "Huyện Đường" trước cổng, còn có hai tên lính đang đứng gác rất nghiêm nghị. Thấy chúng tôi tiến vào thì chúng định chặn lại...
Nhưng vẫn còn chưa kịp làm gì thì Hoàng Thượng đã bước nhanh đến dùng chân đá mạnh làm cánh cổng lớn mở toang, hắn vẫn kẹp chặt tôi bên thắt lưng mà xách đi, cứ vậy hắn hiên ngang bước vào bên trong..
Hai tên lính phía sau tính la lên thì Tiểu Ninh tử, với nét mặt vô cùng bình tĩnh còn nở một nụ cười nhẹ, cậu ta lỗi lệnh bài ra giơ trước mặt chúng, nhỏ nhẹ nói:
Hoàng Thượng giá đáo!"
Hai tên lính lập tức run lẩy bẩy, không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống, hành lễ thật cung kính.
Những kẻ hầu bên trong chứng kiến cảnh ấy thì kinh ngạc, tất cả đều ngơ ngác đứng nhìn, như nghe thấy sự ồn ào bên ngoài, một tên mập mạp chắp tay sau lưng, ung dung bước ra với vẻ mặt không hài lòng, hắn hỏi:
" Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Nhìn tên huyện lệnh kia bước ra Tử Sâm và Lưu Chấn lập tức cau mày, Hoàng Thượng lúc bấy giờ mới thả tôi xuống, sau đó hắn quay ra đưa tay túm lấy tên béo, đẩy tên béo ra trước mặt huyện lệnh, tên béo theo cái đẩy mạnh mà lăn cù cù đến dưới chân cha mình, hắn khóc huhu mà mách với cha mình
" Cha ơi! Bọn họ bắt nạt ta!"
Tên huyện lệnh thấy con trai mình giờ đây như đòn bánh tét thì lập tức ngồi xuống đỡ tên béo ngồi dậy, huyện lệnh kia cau mày, còn chưa kịp thể hiện sự phẫn nộ của mình thì Tiểu Ninh tử đã lôi lệnh bài ra:
Hoàng Thượng giá đáo!"
Những lời của Tiểu Ninh tử vừa lọt vào lỗ tai thì sắc mặt của tên huyện lệnh kia cũng thay đổi, mặt mày hắn ta tái mét, vừa ngước lên nhìn liền lập tức quỳ xuống ngay, đồng thời tất cả người trong phủ cũng không khỏi run rẩy mà quỳ xuống hành lễ : HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ, VA.. ..!!!!
Hoàng Thượng, không đợi cho bọn chúng hô xong đã gắn giọng nói:
" Câm miệng!"
Hoàng Thượng giờ đây trông rất đáng sợ, một câu nói của hắn vang lên đã khiến cho bầu không khí trở nên im lặng hơn bao giờ hết, ai nấy đều nín thở tựa như sợ rằng nếu giờ mà thở mạnh thì hậu quả khó lường..
Hoàng Thượng tiến về phía tên huyện lệnh kia, ánh sắc bén ghim chặt vào tên huyện lệnh, hoàng thượng đưa tay gõ vào đầu huyện lệnh một cái thật kêu, sau đó tức giận nói:
Ngươi dám dung túng cho thứ súc sinh này đi gây khó dễ cho dân của trẫm! Ngươi đã biết tội chưa!"
Vừa nói Hoàng Thượng vừa tặng cho tên huyện lệnh vài cái ký đầu thật đau để hả cơn giận của mình.
Kết cục đáng vui mừng là tên Phí huyện lệnh đó được giáng chức, hai cha con hắn thì được gông lại, còn mẹ và em gái nhà hắn được làm dân thường, của cải thì được tịch thu..
Nói chung là nhờ thằng con mà gia đình ông Phí đó được nhiều cái hay họ ..
Bây giờ, chúng ta phải giải quyết con heo này thế nào vậy?"
Tử Sâm đứng cách đó không xa, nghe tôi hỏi thì cậu ta quay ra hỏi người dân :
Các vị có biết tên béo này là ai không?"
Một ông cụ lớn tuổi, tóc đã bạc trắng tay chống gậy, giọng khàn khàn,lên tiếng :
" Hắn ta là con trai của Phí huyện lệnh ở nơi này!"
Nghe ông cụ nhắc đến Phí huyện lệnh thì người dân ai nấy đều có biểu hiện lo lắng khiến bầu không khí thêm phần nặng nề. Một người phụ nữ trung niên trong đám đông đáng thương bộc bạch:
Hắn ỷ vào cái chức huyện lệnh của cha mình, gần đây hắn mang theo rất nhiều người theo đi khắp nơi gây náo loạn! Nếu mọi người không nghe lời hắn, hắn liền không cho mọi người có một ngày bình yên"
Lưu Chấn, với phong thái bình tĩnh kèm theo nụ cười tươi như hoa, nhẹ nhàng cất tiếng:
" Trước mắt thì mọi người, cứ dọn dẹp trước hàng quán của mình đi đã nhé!"
Tuy nhiên, cậu ta vừa dứt lời thì có một người phụ nữ khác với tâm trạng bất an lên tiếng:
" Nhưng lỡ như hắn về nói lại chuyện này với Phí huyện lệnh thì có phải chúng ta càng thảm hơn không?"
Tiểu Ninh tử cũng cười vui vẻ mà trấn an mọi người:
'Mọi người bình tĩnh! Sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu ạ!"
Lại thêm một ông chú với mái tóc hoa râm lớn tiếng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các người là ai mà dám khẳng định chắc chắn được chuyện đó chứ!"
Tôi nghe đám người kia hèn nhát, lo sợ mà bực mình. Tôi mở miệng nói thật lớn:
' Nè! Ta nói cho các người biết, các người đã quỳ dưới chân con heo này mà khóc van thì câm cái mồm đi! Có người đứng ra giải quyết chuyện này cho còn không biết nói một câu cảm ơn hay là đứng lên cùng nhau giải quyết, đã không làm được cái đếch gì thì đừng có mà mở mồm nói nhảm! Hèn chi cuộc sống của các ngươi không thể nào khá lên được!"
Lời nói của tôi vừa dứt, bầu không khí xung quanh trở nên lặng phắc. Một cô nương trong số đó, với đôi mắt sáng bừng lên, gật đầu đồng ý.
Đúng vậy đấy! Trước hết, mọi người cứ dọn dẹp mớ lộn xộn mà con trai huyện lệnh gây ra trước đi đã! Dù sao chúng ta cũng muốn dẹp yên chuyện này mà không phải sao! Mọi người đồng lòng một chút nhé"
Nghe thấy một lời khích lệ, tất cả mọi người hùa theo, đồng thanh hô to “Đúng đúng!” rồi nhanh chóng giải tán, ai nấy đều trở về để dọn dẹp lại mớ hỗn độn mà tên béo đã gây ra.
Tiểu Ninh tử nhìn dòng người từ từ giải tán mà vô cùng hài lòng, sau đó quay lại hỏi Hoàng Thượng :
" Lão gia! Bây giờ làm gì nữa ạ?"
Hoàng Thượng lần nữa túm lấy tôi kẹp sang một bên thắt lưng rồi bước đi, hắn đáp:
' Đến tìm Phí huyện lệnh!"
Đám người Tiểu Ninh tử liền đáp “vâng” rồi lôi tên béo kia đứng lên, kéo hắn đi.
Chúng tôi giờ đây đã đến trước một nơi có treo tấm biển lớn ghi rõ "Huyện Đường" trước cổng, còn có hai tên lính đang đứng gác rất nghiêm nghị. Thấy chúng tôi tiến vào thì chúng định chặn lại...
Nhưng vẫn còn chưa kịp làm gì thì Hoàng Thượng đã bước nhanh đến dùng chân đá mạnh làm cánh cổng lớn mở toang, hắn vẫn kẹp chặt tôi bên thắt lưng mà xách đi, cứ vậy hắn hiên ngang bước vào bên trong..
Hai tên lính phía sau tính la lên thì Tiểu Ninh tử, với nét mặt vô cùng bình tĩnh còn nở một nụ cười nhẹ, cậu ta lỗi lệnh bài ra giơ trước mặt chúng, nhỏ nhẹ nói:
Hoàng Thượng giá đáo!"
Hai tên lính lập tức run lẩy bẩy, không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống, hành lễ thật cung kính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những kẻ hầu bên trong chứng kiến cảnh ấy thì kinh ngạc, tất cả đều ngơ ngác đứng nhìn, như nghe thấy sự ồn ào bên ngoài, một tên mập mạp chắp tay sau lưng, ung dung bước ra với vẻ mặt không hài lòng, hắn hỏi:
" Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?"
Nhìn tên huyện lệnh kia bước ra Tử Sâm và Lưu Chấn lập tức cau mày, Hoàng Thượng lúc bấy giờ mới thả tôi xuống, sau đó hắn quay ra đưa tay túm lấy tên béo, đẩy tên béo ra trước mặt huyện lệnh, tên béo theo cái đẩy mạnh mà lăn cù cù đến dưới chân cha mình, hắn khóc huhu mà mách với cha mình
" Cha ơi! Bọn họ bắt nạt ta!"
Tên huyện lệnh thấy con trai mình giờ đây như đòn bánh tét thì lập tức ngồi xuống đỡ tên béo ngồi dậy, huyện lệnh kia cau mày, còn chưa kịp thể hiện sự phẫn nộ của mình thì Tiểu Ninh tử đã lôi lệnh bài ra:
Hoàng Thượng giá đáo!"
Những lời của Tiểu Ninh tử vừa lọt vào lỗ tai thì sắc mặt của tên huyện lệnh kia cũng thay đổi, mặt mày hắn ta tái mét, vừa ngước lên nhìn liền lập tức quỳ xuống ngay, đồng thời tất cả người trong phủ cũng không khỏi run rẩy mà quỳ xuống hành lễ : HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ, VA.. ..!!!!
Hoàng Thượng, không đợi cho bọn chúng hô xong đã gắn giọng nói:
" Câm miệng!"
Hoàng Thượng giờ đây trông rất đáng sợ, một câu nói của hắn vang lên đã khiến cho bầu không khí trở nên im lặng hơn bao giờ hết, ai nấy đều nín thở tựa như sợ rằng nếu giờ mà thở mạnh thì hậu quả khó lường..
Hoàng Thượng tiến về phía tên huyện lệnh kia, ánh sắc bén ghim chặt vào tên huyện lệnh, hoàng thượng đưa tay gõ vào đầu huyện lệnh một cái thật kêu, sau đó tức giận nói:
Ngươi dám dung túng cho thứ súc sinh này đi gây khó dễ cho dân của trẫm! Ngươi đã biết tội chưa!"
Vừa nói Hoàng Thượng vừa tặng cho tên huyện lệnh vài cái ký đầu thật đau để hả cơn giận của mình.
Kết cục đáng vui mừng là tên Phí huyện lệnh đó được giáng chức, hai cha con hắn thì được gông lại, còn mẹ và em gái nhà hắn được làm dân thường, của cải thì được tịch thu..
Nói chung là nhờ thằng con mà gia đình ông Phí đó được nhiều cái hay họ ..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro