Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Tận Thế
Phá hủy không gian tinh thần của 013
Q.Tuấn
2024-07-22 08:57:45
Hệ thống:“Ngươi…Ngươi đưa ta vào nơi này để làm gì.”
Nó cảm thấy xung quanh nơi này nó không thể nào trốn được, nó cảnh giác bay về phía sau nhìn về Bạch Thuần vẫm cứ đứng yên đó nhìn nó tự suy tự diễn.
Bạch Thuần:“Ồ, ta chỉ đưa người đi trò chuyện để hâm nóng tình cảm của chúng ta thôi.”
Cậu nhìn nó cười như không cười khiến nó đã vốn sợ càng thêm kinh hãi. Nếu như giờ mà nó có nút tự sát nó chắc chắn sẽ ấn liền, không muốn ở gần tên quái vật biến thái đội lốt người này. Có thể nhìn thấy nó, bắt được nó, còn nhốt nó vào nơi này khiến nó không dùng được năng lực đào tẩu sang thế giới khác. Nó khóc ròng trong lòng.
Biết mình đang ở thế hèn liền đổi giọng a dua nịnh hót để lấy lòng cậu:
“Ngài muốn biết gì ta cũng có thể cho ngài biết, muốn điều ước gì cũng có thể cho ngài.”
Giọng điệu của nó đã vốn không thuộc về loại người nên khi nịnh nọt khiến cho Bạch Thuần hơi muốn nổi cả da gà da vịt, cái giọng đã không có cảm xúc mà giờ đây lần đầu đi nịnh bợ càng khiến người được nịnh không dám nhận.
Bạch Thuần:“Biết điều như vậy là tốt, trả lời những câu hỏi sau đây của ta, biết đâu ta tâm trạng tốt sẽ tha cho ngươi.”
Bạch Thuần xoa xoa cằm nhìn nó mà nói. Tất nhiên không muốn bị tên biến thái này làm cho biến mất, dù không biết hắn ta mạnh cỡ nào, làm được gì nhưng có thể nhìn thấy và khoá chặt nó lại là đủ biết không phải dạng dễ chọc rồi.
Hệ thống:“Được, được. Ngài muốn biết gì ta đều có thể nói cho ngài biết.”
Bạch Thuần đã lừa được nó vào tròng. Cậu thầm nghĩ trong lòng nếu con vật nhỏ này mà dám từ chối thì cậu cũng có cách khiến nó mở miệng ra.
Bạch Thuần:“Đầu tiên người là thứ gì, xuất thân từ nơi nào.”
Hệ thống:“Ta không biết ta là thứ gì cả, xuất thân của ta là từ sự hỗn độn của vũ trụ, không rõ ràng lắm. Nhưng từ lúc sinh ra đã có ý thức và tư duy.”
Nó trả lựa lời cẩn thận để trả lời Bạch Thuần, dự định sẽ nói dối một số thứ.
Bạch Thuần:“Ồ, vậy ngươi có quan hệ gì với cái người tên Mộc Linh kia.”
Cậu nhướng mày nhìn nó hỏi, nếu nó dám phủ nhận mình không quen ả ta chắc cậu vặt hết đám lông ít ỏi trên người nó.
Hệ thống:“Ta với ả ta vốn không quen nhau nhưng cô ta đạt được cơ duyên nên được ta hỗ trợ, chỉ vậy thôi.”
Bạch Thuần:“Còn gì nữa không?”
Hệ thống:“Hết…hết rồi.”
Nó ngập ngừng đáp lại. Cậu liền triệu hồi một đạo sét từ trên bầu trời của không gian đánh xuống nó, nó đau đớn mà la hét ầm ỉ, tiếng thét ồn tới mức Bạch Thuần phải chặn cái miệng ồn ào của nó lại.
Khi đạo sét dừng lại, thân thể của nó đã muốn thành thịt bông nước rồi, lông cháy khét lẹt đen xì. Đôi mắt cực kỳ phẫn uất nhìn về phía cậu.
Hệ thống:“Ta đã trả lời rồi, ngươi…ngươi sau lại đánh ta.”
Lời nói có chan chứa oan ức, tủi nhục nhưng trong lòng thì 7749 câu chửi mắng Bạch thuần. Nó muốn giết chết tên khốn kiếp này.
Bạch Thuần:“Nói dối mà kêu hết rồi là bé hư phải không nào? Mà bé hư thì phải bị phạt.”
Giọng điệu trêu chọc của cậu vào tai nó như muốn làm nó tức chết vậy. Nó cố gắng kiềm lại, muốn tìm cơ hội thu phục cậu bằng cách bắt ép cậu thay thế ả Mộc Linh kia.
Bạch Thuần:“Ta hỏi lại, ngươi có quen biết gì với ả ta.”
Lần này cậu không còn dùng giọng điệu đùa giỡn nữa mà bắt đầu nghiêm túc hỏi nó.
Hệ thống:“Ta với Mộc Linh là…”
Chưa kịp trả lời nó cấp tốc bay về phía Bạch Thuần, một đạo kim quang chói lọi phát ra từ phía Bạch Thuần và hệ thống. Một sợi dây vàng kim nối từ trái tim của nó và Bạch Thuần lại với nhau.
Nó mỉm cười đầy vui sướng khi đã lừa được cậu vào tròng. Nó vốn chỉ tìm ký chủ là linh hồn đã chết, nếu như tìm một ký chủ là người sống sờ sờ sẽ tốn của nó 30 giá trị sinh tồn. Hiện tại nó chỉ có lại 10 điểm giá trị sinh tồn. Nó hơi chậc lưỡi trong lòng vì phải tốn kém cho Bạch Thuần như vậy, nhưng cũng vui sướng vì bắt được Bạch Thuần làm ký chủ.
Sau khi bắt được Bạch Thuần làm ký chủ thì liền muốn thôn phệ cậu. Nó liền tạo ra một lớp màn đen không nhìn rõ bao trùm lên Bạch Thuần.
Bạch Thuần thì vẫn chả đoái hoài gì tới nó, để nó làn thoải mái.
Khi nó thông phệ được 2 giờ rồi mới thấy lạ, bình thường thôn phệ mấy kẻ kia chỉ tốn 1 giờ của nó thôi. Lúc nó đang thắc mắt thì, bỗng dưng sợi dây từ ngực nó đang nối với Bạch Thuần bỗng dưng đứt vỡ.
Nó đau điếng từ không trung rơi thẳng xuống đất. Lớp màn đen kia dần dần biến mất, Bạch Thuần bằng cái nhìn khinh bỉ, cho nó một cơ hội để khai báo thông tin nhưng không muốn.
Cái việc nó bắt cậu ký khế ước với nó đối với cậu nó vô dụng lắm, sức mạnh của cậu vốn cực kỳ mạnh vì vậy nó bị phản phệ lại khi muốn thôn phệ cậu.
Nhìn hệ thống đang hấp hối, đau đớn dưới đất. Cậu quyết định tiễn nó đi một đoạn lẹ.
Bạch Thuần:“Phá hủy tâm trí.”
Dù là nó là một thứ gì đó không xác định được nhưng miễn là có không gian tinh thần đều chịu ảnh hưởng từ thuật pháp này của cậu. Phá hủy tinh thần khiến cho 013 trở thành một con rối theo đúng nghĩa đen, mặc người thao túng, cũng hay vừa đúng ý Bạch Thuần.
Nó cảm thấy xung quanh nơi này nó không thể nào trốn được, nó cảnh giác bay về phía sau nhìn về Bạch Thuần vẫm cứ đứng yên đó nhìn nó tự suy tự diễn.
Bạch Thuần:“Ồ, ta chỉ đưa người đi trò chuyện để hâm nóng tình cảm của chúng ta thôi.”
Cậu nhìn nó cười như không cười khiến nó đã vốn sợ càng thêm kinh hãi. Nếu như giờ mà nó có nút tự sát nó chắc chắn sẽ ấn liền, không muốn ở gần tên quái vật biến thái đội lốt người này. Có thể nhìn thấy nó, bắt được nó, còn nhốt nó vào nơi này khiến nó không dùng được năng lực đào tẩu sang thế giới khác. Nó khóc ròng trong lòng.
Biết mình đang ở thế hèn liền đổi giọng a dua nịnh hót để lấy lòng cậu:
“Ngài muốn biết gì ta cũng có thể cho ngài biết, muốn điều ước gì cũng có thể cho ngài.”
Giọng điệu của nó đã vốn không thuộc về loại người nên khi nịnh nọt khiến cho Bạch Thuần hơi muốn nổi cả da gà da vịt, cái giọng đã không có cảm xúc mà giờ đây lần đầu đi nịnh bợ càng khiến người được nịnh không dám nhận.
Bạch Thuần:“Biết điều như vậy là tốt, trả lời những câu hỏi sau đây của ta, biết đâu ta tâm trạng tốt sẽ tha cho ngươi.”
Bạch Thuần xoa xoa cằm nhìn nó mà nói. Tất nhiên không muốn bị tên biến thái này làm cho biến mất, dù không biết hắn ta mạnh cỡ nào, làm được gì nhưng có thể nhìn thấy và khoá chặt nó lại là đủ biết không phải dạng dễ chọc rồi.
Hệ thống:“Được, được. Ngài muốn biết gì ta đều có thể nói cho ngài biết.”
Bạch Thuần đã lừa được nó vào tròng. Cậu thầm nghĩ trong lòng nếu con vật nhỏ này mà dám từ chối thì cậu cũng có cách khiến nó mở miệng ra.
Bạch Thuần:“Đầu tiên người là thứ gì, xuất thân từ nơi nào.”
Hệ thống:“Ta không biết ta là thứ gì cả, xuất thân của ta là từ sự hỗn độn của vũ trụ, không rõ ràng lắm. Nhưng từ lúc sinh ra đã có ý thức và tư duy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó trả lựa lời cẩn thận để trả lời Bạch Thuần, dự định sẽ nói dối một số thứ.
Bạch Thuần:“Ồ, vậy ngươi có quan hệ gì với cái người tên Mộc Linh kia.”
Cậu nhướng mày nhìn nó hỏi, nếu nó dám phủ nhận mình không quen ả ta chắc cậu vặt hết đám lông ít ỏi trên người nó.
Hệ thống:“Ta với ả ta vốn không quen nhau nhưng cô ta đạt được cơ duyên nên được ta hỗ trợ, chỉ vậy thôi.”
Bạch Thuần:“Còn gì nữa không?”
Hệ thống:“Hết…hết rồi.”
Nó ngập ngừng đáp lại. Cậu liền triệu hồi một đạo sét từ trên bầu trời của không gian đánh xuống nó, nó đau đớn mà la hét ầm ỉ, tiếng thét ồn tới mức Bạch Thuần phải chặn cái miệng ồn ào của nó lại.
Khi đạo sét dừng lại, thân thể của nó đã muốn thành thịt bông nước rồi, lông cháy khét lẹt đen xì. Đôi mắt cực kỳ phẫn uất nhìn về phía cậu.
Hệ thống:“Ta đã trả lời rồi, ngươi…ngươi sau lại đánh ta.”
Lời nói có chan chứa oan ức, tủi nhục nhưng trong lòng thì 7749 câu chửi mắng Bạch thuần. Nó muốn giết chết tên khốn kiếp này.
Bạch Thuần:“Nói dối mà kêu hết rồi là bé hư phải không nào? Mà bé hư thì phải bị phạt.”
Giọng điệu trêu chọc của cậu vào tai nó như muốn làm nó tức chết vậy. Nó cố gắng kiềm lại, muốn tìm cơ hội thu phục cậu bằng cách bắt ép cậu thay thế ả Mộc Linh kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Thuần:“Ta hỏi lại, ngươi có quen biết gì với ả ta.”
Lần này cậu không còn dùng giọng điệu đùa giỡn nữa mà bắt đầu nghiêm túc hỏi nó.
Hệ thống:“Ta với Mộc Linh là…”
Chưa kịp trả lời nó cấp tốc bay về phía Bạch Thuần, một đạo kim quang chói lọi phát ra từ phía Bạch Thuần và hệ thống. Một sợi dây vàng kim nối từ trái tim của nó và Bạch Thuần lại với nhau.
Nó mỉm cười đầy vui sướng khi đã lừa được cậu vào tròng. Nó vốn chỉ tìm ký chủ là linh hồn đã chết, nếu như tìm một ký chủ là người sống sờ sờ sẽ tốn của nó 30 giá trị sinh tồn. Hiện tại nó chỉ có lại 10 điểm giá trị sinh tồn. Nó hơi chậc lưỡi trong lòng vì phải tốn kém cho Bạch Thuần như vậy, nhưng cũng vui sướng vì bắt được Bạch Thuần làm ký chủ.
Sau khi bắt được Bạch Thuần làm ký chủ thì liền muốn thôn phệ cậu. Nó liền tạo ra một lớp màn đen không nhìn rõ bao trùm lên Bạch Thuần.
Bạch Thuần thì vẫn chả đoái hoài gì tới nó, để nó làn thoải mái.
Khi nó thông phệ được 2 giờ rồi mới thấy lạ, bình thường thôn phệ mấy kẻ kia chỉ tốn 1 giờ của nó thôi. Lúc nó đang thắc mắt thì, bỗng dưng sợi dây từ ngực nó đang nối với Bạch Thuần bỗng dưng đứt vỡ.
Nó đau điếng từ không trung rơi thẳng xuống đất. Lớp màn đen kia dần dần biến mất, Bạch Thuần bằng cái nhìn khinh bỉ, cho nó một cơ hội để khai báo thông tin nhưng không muốn.
Cái việc nó bắt cậu ký khế ước với nó đối với cậu nó vô dụng lắm, sức mạnh của cậu vốn cực kỳ mạnh vì vậy nó bị phản phệ lại khi muốn thôn phệ cậu.
Nhìn hệ thống đang hấp hối, đau đớn dưới đất. Cậu quyết định tiễn nó đi một đoạn lẹ.
Bạch Thuần:“Phá hủy tâm trí.”
Dù là nó là một thứ gì đó không xác định được nhưng miễn là có không gian tinh thần đều chịu ảnh hưởng từ thuật pháp này của cậu. Phá hủy tinh thần khiến cho 013 trở thành một con rối theo đúng nghĩa đen, mặc người thao túng, cũng hay vừa đúng ý Bạch Thuần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro