Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Tẩu Tử, Sao Bên...
Mộc Mộc Chi
2024-10-15 23:53:21
Giang Oản Oản vừa bưng mì đặt lên bàn, Tần Tĩnh Nghiễn cũng nắm tay Đoàn Đoàn cùng nhau trở về.
Đoàn Đoàn vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, con ngươi trong đôi mắt nhỏ liền sáng lên!
"Nương ơi nương!"
Giang Oản Oản ôm cậu bé hôn một cái, sau đó đặt vào ghế ngồi xuống: "Con và tiểu thúc thúc ăn trước đi, nương đi gọi cha con!"
Tần Tĩnh Nghiễn ngửi thấy mùi mì đầy hương vị nước sốt, không tự chủ được nuốt nước miếng: "Tẩu tử, tẩu nhanh đi gọi ca đệ đi! Đệ và Đoàn Đoàn chờ hai người!"
Giang Oản Oản cười cười: "Được!"
Lúc nàng đi vào phòng làm gỗ, Tần Tĩnh Trì vẫn còn đang tập trung tinh thần nghiên cứu bản vẽ.
Giang Oản Oản đi tới, nhẹ giọng nói: "Đừng nhìn nữa, đi ăn cơm trước đi, hôm nay nấu mì sợi, phải ăn nhanh lên, nếu không sẽ bị vón cục."
Lúc này Tần Tĩnh Trì mới ngẩng đầu, nhìn thấy nàng liền dịu dàng nói: "Được!"
Mỗi lần thấy hắn nhìn chằm chằm mình, Giang Oản Oản đều cảm thấy rất thẹn thùng, đỏ mặt: "Vậy… Vậy đi thôi!"
Lúc hai người đi vào, Đoàn Đoàn và tiểu thúc thúc của cậu bé đều vô cùng nhất trí mà nhìn chằm chằm vào chén mì sợi trước mặt mình rồi lặng lẽ nuốt nước miếng.
Giang Oản Oản nhìn thấy dáng vẻ thèm ăn của Tiểu Đoàn Tử, cảm thấy đáng yêu cực kỳ, nàng đi qua sờ đầu cậu bé: "Được rồi, mau ăn đi!"
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn thấy đại ca cậu cùng với tẩu tử tiến vào liền nhấc đũa lên, ăn một miếng mì, sợi mì dai dai trong miệng, nước sốt đậm đà, mắt cậu sáng lên rồi ăn nhanh hơn.
Đoàn Đoàn nhìn tiểu thúc thúc của mình ăn ngon lành, cũng dùng đũa gắp từng miếng nhỏ ăn.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liếc nhau rồi bắt đầu ăn mì.
Đang ăn, Tần Tĩnh Nghiễn đột nhiên kinh ngạc nói: "Tẩu tử, sao bên trong mì lại có trứng gà!"
"A! Bên trong ngăn tủ của ta có mười quả trứng gà, để cũng lâu rồi, ta sợ nó bị hư, liền nấu hết. Phần của đệ và ca của đệ đều bỏ thêm ba cái, mấy ngày nay các ngươi đã vất vả rồi!"
Tần Tĩnh Nghiễn có chút đau lòng nói: "Ai nha, đáng ra phải nên đưa cho Đoàn Đoàn ăn chứ, đệ cùng đại ca đệ không cần ăn đâu."
Tần Tĩnh Trì nhíu mi: "Bản thân nàng với Đoàn Đoàn ăn là được rồi, hai đại nam nhân như chúng ta không cần ăn cái này."
Giang Oản Oản vô cùng bất lực: "Mấy quả trứng gà thôi mà, sau này chúng ta kiếm nhiều tiền hơn thì có thể ăn mỗi ngày rồi, các ngươi đừng cảm thấy tiếc, hơn nữa mấy quả trứng gà này cũng sắp hư rồi."
Nghe lời của nàng, Tần Tĩnh Trì nghĩ nghĩ nói: "Được rồi, nàng nói cũng đúng!"
Sau đó hai người mới tiếp tục ăn, trứng gà này đều là do gà nhà đẻ ra, bản thân nó đã vô cùng thơm, hơn nữa bên trong ngấm đầy nước canh, cắn một miếng càng ngon phải biết.
Mọi người ăn say sưa đến nỗi đầu gần như bị vùi trong bát.
Ăn xong, Đoàn Đoàn xoa bụng nhỏ của mình: "Nương, trứng gà ngon quá ạ! Sau này Đoàn Đoàn còn muốn ăn nữa!"
Giang Oản Oản gãi mũi nhỏ của cậu bé một cái, cưng chiều nói: "Được! Sau này nương sẽ thường xuyên làm cho bảo bối Đoàn Đoàn ăn!"
Hôm sau, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã rời khỏi giường từ sớm, hai người họ đều sửa soạn xong xuôi rồi mới gọi Đoàn Đoàn dậy.
Đoàn Đoàn híp nửa mắt, ghé vào trong lồng ngực Giang Oản Oản cọ cọ, mơ mơ màng màng gọi nương.
Giang Oản Oản hôn cậu bé, thương lượng nói: "Đoàn Đoàn, nương với cha phải tới huyện thành, hôm nay con tới nhà gia gia nãi nãi chơi được không?"
Nghe lời nàng nói, Đoàn Đoàn lập tức tỉnh táo lại, bẹp miệng nhỏ nói: "Nhưng mà lần trước nương đi lên núi còn nói lần sau sẽ dẫn Đoàn Đoàn theo!"
Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ ấm ức của cậu bé, đau lòng cực kỳ, nhìn thấy Tần Tĩnh Trì, muốn để hắn nghĩ biện pháp dỗ dành nhóc con dính người này.
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ cười cười, ôm lấy Đoàn Đoàn từ trong lồng ngực nàng: "Đoàn Đoàn, cha và nương phải đi lên huyện thành bán đồ, không phải đi chơi đâu."
Đoàn Đoàn vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, con ngươi trong đôi mắt nhỏ liền sáng lên!
"Nương ơi nương!"
Giang Oản Oản ôm cậu bé hôn một cái, sau đó đặt vào ghế ngồi xuống: "Con và tiểu thúc thúc ăn trước đi, nương đi gọi cha con!"
Tần Tĩnh Nghiễn ngửi thấy mùi mì đầy hương vị nước sốt, không tự chủ được nuốt nước miếng: "Tẩu tử, tẩu nhanh đi gọi ca đệ đi! Đệ và Đoàn Đoàn chờ hai người!"
Giang Oản Oản cười cười: "Được!"
Lúc nàng đi vào phòng làm gỗ, Tần Tĩnh Trì vẫn còn đang tập trung tinh thần nghiên cứu bản vẽ.
Giang Oản Oản đi tới, nhẹ giọng nói: "Đừng nhìn nữa, đi ăn cơm trước đi, hôm nay nấu mì sợi, phải ăn nhanh lên, nếu không sẽ bị vón cục."
Lúc này Tần Tĩnh Trì mới ngẩng đầu, nhìn thấy nàng liền dịu dàng nói: "Được!"
Mỗi lần thấy hắn nhìn chằm chằm mình, Giang Oản Oản đều cảm thấy rất thẹn thùng, đỏ mặt: "Vậy… Vậy đi thôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc hai người đi vào, Đoàn Đoàn và tiểu thúc thúc của cậu bé đều vô cùng nhất trí mà nhìn chằm chằm vào chén mì sợi trước mặt mình rồi lặng lẽ nuốt nước miếng.
Giang Oản Oản nhìn thấy dáng vẻ thèm ăn của Tiểu Đoàn Tử, cảm thấy đáng yêu cực kỳ, nàng đi qua sờ đầu cậu bé: "Được rồi, mau ăn đi!"
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn thấy đại ca cậu cùng với tẩu tử tiến vào liền nhấc đũa lên, ăn một miếng mì, sợi mì dai dai trong miệng, nước sốt đậm đà, mắt cậu sáng lên rồi ăn nhanh hơn.
Đoàn Đoàn nhìn tiểu thúc thúc của mình ăn ngon lành, cũng dùng đũa gắp từng miếng nhỏ ăn.
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản liếc nhau rồi bắt đầu ăn mì.
Đang ăn, Tần Tĩnh Nghiễn đột nhiên kinh ngạc nói: "Tẩu tử, sao bên trong mì lại có trứng gà!"
"A! Bên trong ngăn tủ của ta có mười quả trứng gà, để cũng lâu rồi, ta sợ nó bị hư, liền nấu hết. Phần của đệ và ca của đệ đều bỏ thêm ba cái, mấy ngày nay các ngươi đã vất vả rồi!"
Tần Tĩnh Nghiễn có chút đau lòng nói: "Ai nha, đáng ra phải nên đưa cho Đoàn Đoàn ăn chứ, đệ cùng đại ca đệ không cần ăn đâu."
Tần Tĩnh Trì nhíu mi: "Bản thân nàng với Đoàn Đoàn ăn là được rồi, hai đại nam nhân như chúng ta không cần ăn cái này."
Giang Oản Oản vô cùng bất lực: "Mấy quả trứng gà thôi mà, sau này chúng ta kiếm nhiều tiền hơn thì có thể ăn mỗi ngày rồi, các ngươi đừng cảm thấy tiếc, hơn nữa mấy quả trứng gà này cũng sắp hư rồi."
Nghe lời của nàng, Tần Tĩnh Trì nghĩ nghĩ nói: "Được rồi, nàng nói cũng đúng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó hai người mới tiếp tục ăn, trứng gà này đều là do gà nhà đẻ ra, bản thân nó đã vô cùng thơm, hơn nữa bên trong ngấm đầy nước canh, cắn một miếng càng ngon phải biết.
Mọi người ăn say sưa đến nỗi đầu gần như bị vùi trong bát.
Ăn xong, Đoàn Đoàn xoa bụng nhỏ của mình: "Nương, trứng gà ngon quá ạ! Sau này Đoàn Đoàn còn muốn ăn nữa!"
Giang Oản Oản gãi mũi nhỏ của cậu bé một cái, cưng chiều nói: "Được! Sau này nương sẽ thường xuyên làm cho bảo bối Đoàn Đoàn ăn!"
Hôm sau, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đã rời khỏi giường từ sớm, hai người họ đều sửa soạn xong xuôi rồi mới gọi Đoàn Đoàn dậy.
Đoàn Đoàn híp nửa mắt, ghé vào trong lồng ngực Giang Oản Oản cọ cọ, mơ mơ màng màng gọi nương.
Giang Oản Oản hôn cậu bé, thương lượng nói: "Đoàn Đoàn, nương với cha phải tới huyện thành, hôm nay con tới nhà gia gia nãi nãi chơi được không?"
Nghe lời nàng nói, Đoàn Đoàn lập tức tỉnh táo lại, bẹp miệng nhỏ nói: "Nhưng mà lần trước nương đi lên núi còn nói lần sau sẽ dẫn Đoàn Đoàn theo!"
Giang Oản Oản nhìn dáng vẻ ấm ức của cậu bé, đau lòng cực kỳ, nhìn thấy Tần Tĩnh Trì, muốn để hắn nghĩ biện pháp dỗ dành nhóc con dính người này.
Tần Tĩnh Trì bất đắc dĩ cười cười, ôm lấy Đoàn Đoàn từ trong lồng ngực nàng: "Đoàn Đoàn, cha và nương phải đi lên huyện thành bán đồ, không phải đi chơi đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro