Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Một Nhà Ba Ngườ...
Mộc Mộc Chi
2024-10-15 23:53:21
Đoàn Đoàn nhìn dáng vẻ cha mình quả thật không muốn ăn, mới thỏa hiệp nói: "Được rồi!"
Sau đó liền vô cùng trân trọng mà ăn một viên.
Cậu bé nhai nhai, cảm nhận được xâu mứt quả ngọt ngào, rõ ràng là ăn rất ngon, cậu bé nghĩ mãi không ra vì sao cha lại không thích.
Cậu bé ăn hai viên, lại đưa qua cho Giang Oản Oản: "Nương! Vẫn còn, mau ăn đi!"
Giang Oản Oản lắc đầu: "Nương không ăn, bảo bối mau ăn đi!"
Đoàn Đoàn mở to đôi mắt tròn tròn: "Thật sự không ăn sao?"
"Thật sự không ăn. Nếu Đoàn Đoàn thích, sau này nương lại mua cho con."
Đoàn Đoàn nghe thấy lời này, cậu bé cười đến mức đôi mắt đều híp lại, còn lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
"Dạ! Sau này Đoàn Đoàn vẫn muốn ăn!"
Một nhà ba người trông coi bàn ghế một hồi lâu, mới có khách tới.
Một nữ nhân trung niên buồn bã đi đến trước mặt họ, cẩn thận đánh giá cái bàn một chút, mở miệng nói: "Bàn nhỏ này các ngươi bán thế nào vậy?"
Giang Oản Oản không biết giá cả, nên sẽ không mở miệng.
Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một cái, mới trả lời: "Đại nương, cái này hai trăm năm mươi văn."
Nữ nhân kia lắc đầu: "Ngươi cũng quá gian trá đi! Sao có thể giá cao như vậy."
Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tĩnh Trì nhăn mi lại, chỉ biết giá cả mà hắn đưa ra đã rất hợp lý rồi, lại nói: "Đại tỷ, bàn nhỏ này của nhà chúng ta có được làm tốt hay không, chắc người cũng nhìn ra được, còn khắc hoa tinh xảo thế này, ở nhà người khác cùng một mức giá cũng không mua được chất lượng tốt như vậy đâu."
Thấy sắc mặt nữ nhân có chút thả lỏng, nàng vội vàng mở miệng nói: "Thế này đi, hôm nay người là vị khách đầu tiên của chúng ta, ta giảm giá cho người mười văn tiền, được không?"
Nữ nhân kia ngẫm nghĩ một hồi lâu, nghĩ đúng là chất lượng của bàn nhỏ này rất tốt, nàng ta đã đi mấy nhà rồi mà chỉ nhìn trúng cái này, khẽ cắn môi: "Vậy… Được rồi!"
Nói xong liền đưa cho Giang Oản Oản hai trăm bốn mươi văn tiền.
Đưa tiền xong, nữ nhân lại do dự buồn rầu đứng lên: "Cái bàn này ta cũng không tiện di chuyển lắm! Lão bản, hay là ngươi giúp ta chuyển nó vào trong nhà đi, nhà của ta không xa, ngay tại phía trước con phố kia."
Giang Oản Oản cười gật gật đầu: "Yên tâm, có thể đưa tới giúp ngài."
Nghe vậy Tần Tĩnh Trì đêm cái bàn để kên xe đẩy: "Đại tỷ, vậy ngài dẫn đường đi."
"A! Được!"
Lúc Tần Tĩnh Trì trở về, Giang Oản Oản đã bán được hai cái ghế dựa, giá là do nàng dựa theo giá của cái bàn phỏng chừng đại khái: "Ta bán được hai cái ghế dựa, mỗi cái một trăm văn."
Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Ừ! Giá cả cũng xấp xỉ chừng đấy."
Một nhà ba người bán một ngày, mặt trời chậm rãi xuống núi, mới bán hết được toàn bộ.
Cuối cùng tính toán lại một chút, khoảng chừng hơn một lượng bạc một chút.
Giang Oản Oản cầm một trăm văn: "Ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi tới tiệm bán thịt nhìn xem."
Mà Đoàn Đoàn tựa vào đầu vai Đoàn Tĩnh Trì, đã buồn ngủ rồi.
Tần Cảnh Trì nhẹ nhàng đỡ cái đầu nhỏ của cậu bé, lên tiếng: "Được! Nàng đi đi, quay về sớm một chút."
Lúc Giang Oản Oản đi vào tiệm thịt heo, thịt ở bên trong đã được bán gần hết, còn dư chút xương sườn, giò heo cùng với lòng.
Trong những cửa hàng thịt heo này, thịt mỡ nói chung là đắt nhất, cũng phải hai mươi văn một cân, thịt nạc mười sáu văn, xương sườn và những thứ tương tự khoảng mười văn là có thể mua được, trong khi chân lợn và lòng lại rất rẻ, hai ba văn là có thể mua một cân.
Lúc Giang Oản Oản đến, lão bản tiệm thịt đã chuẩn bị dọn quán, cho nên những thứ còn lại đều bán đặc biệt rẻ, Giang Oản Oản lại trả giá thấp xuống, cuối cùng tiêu ba mươi văn tiền mua năm cân xương sườn.
Nhìn thấy chân giò rất lớn, bỏ ra bảy văn mua hết bốn cái chân giò.
Vốn chân giò cũng đã có rất ít người mua, lão bản nửa bán nửa tặng luôn.
Sau đó liền vô cùng trân trọng mà ăn một viên.
Cậu bé nhai nhai, cảm nhận được xâu mứt quả ngọt ngào, rõ ràng là ăn rất ngon, cậu bé nghĩ mãi không ra vì sao cha lại không thích.
Cậu bé ăn hai viên, lại đưa qua cho Giang Oản Oản: "Nương! Vẫn còn, mau ăn đi!"
Giang Oản Oản lắc đầu: "Nương không ăn, bảo bối mau ăn đi!"
Đoàn Đoàn mở to đôi mắt tròn tròn: "Thật sự không ăn sao?"
"Thật sự không ăn. Nếu Đoàn Đoàn thích, sau này nương lại mua cho con."
Đoàn Đoàn nghe thấy lời này, cậu bé cười đến mức đôi mắt đều híp lại, còn lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.
"Dạ! Sau này Đoàn Đoàn vẫn muốn ăn!"
Một nhà ba người trông coi bàn ghế một hồi lâu, mới có khách tới.
Một nữ nhân trung niên buồn bã đi đến trước mặt họ, cẩn thận đánh giá cái bàn một chút, mở miệng nói: "Bàn nhỏ này các ngươi bán thế nào vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Oản Oản không biết giá cả, nên sẽ không mở miệng.
Tần Tĩnh Trì nhìn nàng một cái, mới trả lời: "Đại nương, cái này hai trăm năm mươi văn."
Nữ nhân kia lắc đầu: "Ngươi cũng quá gian trá đi! Sao có thể giá cao như vậy."
Giang Oản Oản nhìn thấy Tần Tĩnh Trì nhăn mi lại, chỉ biết giá cả mà hắn đưa ra đã rất hợp lý rồi, lại nói: "Đại tỷ, bàn nhỏ này của nhà chúng ta có được làm tốt hay không, chắc người cũng nhìn ra được, còn khắc hoa tinh xảo thế này, ở nhà người khác cùng một mức giá cũng không mua được chất lượng tốt như vậy đâu."
Thấy sắc mặt nữ nhân có chút thả lỏng, nàng vội vàng mở miệng nói: "Thế này đi, hôm nay người là vị khách đầu tiên của chúng ta, ta giảm giá cho người mười văn tiền, được không?"
Nữ nhân kia ngẫm nghĩ một hồi lâu, nghĩ đúng là chất lượng của bàn nhỏ này rất tốt, nàng ta đã đi mấy nhà rồi mà chỉ nhìn trúng cái này, khẽ cắn môi: "Vậy… Được rồi!"
Nói xong liền đưa cho Giang Oản Oản hai trăm bốn mươi văn tiền.
Đưa tiền xong, nữ nhân lại do dự buồn rầu đứng lên: "Cái bàn này ta cũng không tiện di chuyển lắm! Lão bản, hay là ngươi giúp ta chuyển nó vào trong nhà đi, nhà của ta không xa, ngay tại phía trước con phố kia."
Giang Oản Oản cười gật gật đầu: "Yên tâm, có thể đưa tới giúp ngài."
Nghe vậy Tần Tĩnh Trì đêm cái bàn để kên xe đẩy: "Đại tỷ, vậy ngài dẫn đường đi."
"A! Được!"
Lúc Tần Tĩnh Trì trở về, Giang Oản Oản đã bán được hai cái ghế dựa, giá là do nàng dựa theo giá của cái bàn phỏng chừng đại khái: "Ta bán được hai cái ghế dựa, mỗi cái một trăm văn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Ừ! Giá cả cũng xấp xỉ chừng đấy."
Một nhà ba người bán một ngày, mặt trời chậm rãi xuống núi, mới bán hết được toàn bộ.
Cuối cùng tính toán lại một chút, khoảng chừng hơn một lượng bạc một chút.
Giang Oản Oản cầm một trăm văn: "Ngươi ở đây chờ ta một chút, ta đi tới tiệm bán thịt nhìn xem."
Mà Đoàn Đoàn tựa vào đầu vai Đoàn Tĩnh Trì, đã buồn ngủ rồi.
Tần Cảnh Trì nhẹ nhàng đỡ cái đầu nhỏ của cậu bé, lên tiếng: "Được! Nàng đi đi, quay về sớm một chút."
Lúc Giang Oản Oản đi vào tiệm thịt heo, thịt ở bên trong đã được bán gần hết, còn dư chút xương sườn, giò heo cùng với lòng.
Trong những cửa hàng thịt heo này, thịt mỡ nói chung là đắt nhất, cũng phải hai mươi văn một cân, thịt nạc mười sáu văn, xương sườn và những thứ tương tự khoảng mười văn là có thể mua được, trong khi chân lợn và lòng lại rất rẻ, hai ba văn là có thể mua một cân.
Lúc Giang Oản Oản đến, lão bản tiệm thịt đã chuẩn bị dọn quán, cho nên những thứ còn lại đều bán đặc biệt rẻ, Giang Oản Oản lại trả giá thấp xuống, cuối cùng tiêu ba mươi văn tiền mua năm cân xương sườn.
Nhìn thấy chân giò rất lớn, bỏ ra bảy văn mua hết bốn cái chân giò.
Vốn chân giò cũng đã có rất ít người mua, lão bản nửa bán nửa tặng luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro