Xuyên Không Về Làm Hoàng Hậu Của Trẫm
Phá án
2024-09-22 23:01:30
"Cô!!!.."
Khánh Thiên nghe vậy, trong lòng có chút khó chịu, liền đứng dậy.
Nhưng Lam Chi cũng không phải không biết chân tình của hoàng thượng, cô nghiêm túc bước đến bên cạnh.
Dịu dàng nhìn Y.
"Ta biết ngài lo cho ta, nhưng... có ngài ở đây. Ngài chắc chắn sẽ không để ta gặp nguy hiểm. Đúng không?"
Khánh Thiên nhìn vào ánh mắt sâu thẳm ấy của Lam Chi, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng và hạnh phúc.
Liền rất triều mến, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
"Nhất định, ta không để muội gặp bất kì nguy hiểm nào."
Lam Chi đáp lại Khánh Thiên băng một cái nhoãn miệng cười.
Có thể nhìn được tín hiệu hạnh phúc trên khuôn mặt của họ.
"Đa tạ muội, vì cho ta cơ hội được bảo vệ muội."
"Sến súa quá. ta đi tìm quận chúa đây."
Trong một căn phòng kính, lính gác khắp xung quanh.
"Ngài mai bọ ta sẽ lên đường đến thành X"
"Lần này đi như vậy thực sự quá nguy hiểm."
"Ngài yên tâm, có quận chúa và Đông tướng quân, còn cả Lục tướng quân. Họ đều những người ứng biến nhanh nhẹn. Nhất định sẽ không có vấn đề gì." A Minh nói.
"Phải đó, hoàng huynh à, huynh cứ yên tâm ở trong triều giữ chân và tìm ra bọn gian thần. Muội sẽ chăm sóc tốt cho Lam Chi mà."
"Hay là muội mang theo A Minh đi, như thế ta sẽ tên tâm hơn."
"Không được!" Lam Chi nói
"A Minh là người thân cận của huynh, chỉ cần huynh ấy rời cung cùng bọn ta, nhất định sẽ đánh rắn động cỏ."
"Vậy, hay là...ta cho người âm thầm theo bảo vệ hai người."
"Như thế càng không được. Hiện giờ trong cung, không biết ai mới là kẻ đứng sau, nhưng nhất định, nhất cử nhất động của huynh đều nằm trong tay hắn. Chỉ cần một chút manh động, thì kế hoạch lần này sẽ hoàn toàn sụp đổ."
"Thế này cũng không được, thế kia cũng không được... ta không thể trơ mắt nhìn hai người mạo hiểm được."
"Ngài là hoàng thượng, phải đặt đại cuộc lên làm trọng, đừng để những việc khác chi phối cảm xúc."
"Hoàng thượng, xin ngài yên tâm... thần hứa sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ quận chúa..... Và Lam thái y." Lục Cát Lan cung kính nói.
"Được, ta giao cho ngươi."
Sáng hôm sau năm người cùng nhau xuất cung.
Là Khanh Như, Lam Chi, Đông Tịch Vương, Lục Cát Lan... còn có cả Điệp Y theo cùng.
"Sao lại có cô ấy?" Khanh Như chau mày hỏi.
"Điệp Y thân thủ nhanh nhạy, võ công cũng không tồi, muốn góp sức... nên thần đã xin ý chỉ hoàng thượng, cho muội ấy đi cùng."
"Huynh!"
"Khanh Như, nhiệm vụ quan trọng hơn."
Lam Chi vội nhắc nhở
Khanh Như nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ hoách nhẹ Điệp Y bằng ánh mắt, rồi cữi ngựa đi trước."
Chỉ vài canh giờ họ đến được thành X
Tá túc vào một quán trọ gần kinh thành.
...
Hôm sau, Lam Chi và Khanh Như dùng khăn the che mặt đến Thừa phủ.
"Phiền huynh bẩm lại với Thừa đại nhân, có Lam cô nương mang tiền đến, xin được gặp đại nhân một lúc."
Vừa nói Lam Chi vừa dúi vào tay tên hạ nhân một ít ngân lượng.
"Bẩm đại nhân, bên ngoài có hai cô nương đến tìm, còn nói là mang tiền đến cho ngài."
"Hai cô nương?"
"Dạ! Trông cách ăn mặt có vẻ là thương nhân."
"Cứ cho họ vào, nhưng cẩn thận một chút."
"Dạ!"
"Mời hai vị vào ạ." Hạ nhân cuối người mời Lam Chi và Khanh Như vào.
"Chào Thừa đại nhân."
"Mời hai tiểu thư ngồi."
"Hai tiểu thư đây là."
"Dạ tiểu nữ chẳng qua chỉ là thương gia, không phải tiểu thư gì đâu thưa đại nhân. Đây là Như Ý, muội muội của tiểu nữ. Mong đại nhân chiếu cố."
"Chiếu cố? Không biết ta có thể giúp gì cho hai cô?"
"Đại nhân, người khoan vội. Tiểu nữ có một ít quà nhỏ, mong ngài không chê."
Khánh Thiên nghe vậy, trong lòng có chút khó chịu, liền đứng dậy.
Nhưng Lam Chi cũng không phải không biết chân tình của hoàng thượng, cô nghiêm túc bước đến bên cạnh.
Dịu dàng nhìn Y.
"Ta biết ngài lo cho ta, nhưng... có ngài ở đây. Ngài chắc chắn sẽ không để ta gặp nguy hiểm. Đúng không?"
Khánh Thiên nhìn vào ánh mắt sâu thẳm ấy của Lam Chi, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng và hạnh phúc.
Liền rất triều mến, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
"Nhất định, ta không để muội gặp bất kì nguy hiểm nào."
Lam Chi đáp lại Khánh Thiên băng một cái nhoãn miệng cười.
Có thể nhìn được tín hiệu hạnh phúc trên khuôn mặt của họ.
"Đa tạ muội, vì cho ta cơ hội được bảo vệ muội."
"Sến súa quá. ta đi tìm quận chúa đây."
Trong một căn phòng kính, lính gác khắp xung quanh.
"Ngài mai bọ ta sẽ lên đường đến thành X"
"Lần này đi như vậy thực sự quá nguy hiểm."
"Ngài yên tâm, có quận chúa và Đông tướng quân, còn cả Lục tướng quân. Họ đều những người ứng biến nhanh nhẹn. Nhất định sẽ không có vấn đề gì." A Minh nói.
"Phải đó, hoàng huynh à, huynh cứ yên tâm ở trong triều giữ chân và tìm ra bọn gian thần. Muội sẽ chăm sóc tốt cho Lam Chi mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hay là muội mang theo A Minh đi, như thế ta sẽ tên tâm hơn."
"Không được!" Lam Chi nói
"A Minh là người thân cận của huynh, chỉ cần huynh ấy rời cung cùng bọn ta, nhất định sẽ đánh rắn động cỏ."
"Vậy, hay là...ta cho người âm thầm theo bảo vệ hai người."
"Như thế càng không được. Hiện giờ trong cung, không biết ai mới là kẻ đứng sau, nhưng nhất định, nhất cử nhất động của huynh đều nằm trong tay hắn. Chỉ cần một chút manh động, thì kế hoạch lần này sẽ hoàn toàn sụp đổ."
"Thế này cũng không được, thế kia cũng không được... ta không thể trơ mắt nhìn hai người mạo hiểm được."
"Ngài là hoàng thượng, phải đặt đại cuộc lên làm trọng, đừng để những việc khác chi phối cảm xúc."
"Hoàng thượng, xin ngài yên tâm... thần hứa sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ quận chúa..... Và Lam thái y." Lục Cát Lan cung kính nói.
"Được, ta giao cho ngươi."
Sáng hôm sau năm người cùng nhau xuất cung.
Là Khanh Như, Lam Chi, Đông Tịch Vương, Lục Cát Lan... còn có cả Điệp Y theo cùng.
"Sao lại có cô ấy?" Khanh Như chau mày hỏi.
"Điệp Y thân thủ nhanh nhạy, võ công cũng không tồi, muốn góp sức... nên thần đã xin ý chỉ hoàng thượng, cho muội ấy đi cùng."
"Huynh!"
"Khanh Như, nhiệm vụ quan trọng hơn."
Lam Chi vội nhắc nhở
Khanh Như nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ hoách nhẹ Điệp Y bằng ánh mắt, rồi cữi ngựa đi trước."
Chỉ vài canh giờ họ đến được thành X
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tá túc vào một quán trọ gần kinh thành.
...
Hôm sau, Lam Chi và Khanh Như dùng khăn the che mặt đến Thừa phủ.
"Phiền huynh bẩm lại với Thừa đại nhân, có Lam cô nương mang tiền đến, xin được gặp đại nhân một lúc."
Vừa nói Lam Chi vừa dúi vào tay tên hạ nhân một ít ngân lượng.
"Bẩm đại nhân, bên ngoài có hai cô nương đến tìm, còn nói là mang tiền đến cho ngài."
"Hai cô nương?"
"Dạ! Trông cách ăn mặt có vẻ là thương nhân."
"Cứ cho họ vào, nhưng cẩn thận một chút."
"Dạ!"
"Mời hai vị vào ạ." Hạ nhân cuối người mời Lam Chi và Khanh Như vào.
"Chào Thừa đại nhân."
"Mời hai tiểu thư ngồi."
"Hai tiểu thư đây là."
"Dạ tiểu nữ chẳng qua chỉ là thương gia, không phải tiểu thư gì đâu thưa đại nhân. Đây là Như Ý, muội muội của tiểu nữ. Mong đại nhân chiếu cố."
"Chiếu cố? Không biết ta có thể giúp gì cho hai cô?"
"Đại nhân, người khoan vội. Tiểu nữ có một ít quà nhỏ, mong ngài không chê."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro