Xuyên Không Về Làm Hoàng Hậu Của Trẫm
Xuất chung cùng...
2024-09-22 23:01:30
“Còn Lục Cát Lan.”
“Ta và hoàng huynh, cùng Các Lan lớn lên, bọn ta vào sinh ra tử với nhau không biết bao nhiêu lần… tất nhiên, về tính cách sẽ có phần giống nhau.”
“Vậy… muội và ngài ấy, cùng nhau lớn lên… tình như huynh đệ, sao muội lại thích ngài ấy.”
“Muội cũng không biết… có lẻ là vì, muội luôn được ngài ấy bảo vệ, luôn được che chở, nên sinh ra yêu thích.”
“Còn ngài ấy thì sao? Muội có cảm nhận được tình cảm từ phía ngài ấy không.”
“Muội không biết, huynh ấy luôn từ chối muội…. Nhung muội biết, huynh ấy luôn âm thầm bảo vệ muội.”
“Đừng mãi nói về muội, tỷ và hoàng huynh thì sao?”
“Sao là sao? Ta và ngài ấy thế nào?”
“Tỷ đừng nghĩ muội không nhìn ra được, huynh ấy thích tỷ, tỷ cũng vậy mà.”
“Muội nhìn kiểu gì thế? Ta không có.”
“Xì…”
…
Đi mãi đến xế chiều, tỷ muội bọn họ dừng chân ở một quán ăn.
“Tiểu nhị!”
“Dạ!!”
“Lên cho ta, món này…, món này…, món này nữa nhé.”
“Có ngay, có ngay.”
“Muội gọi nhiều thế.”
“Đường xa mà, phải ăn chắc bụng chứ.”
“Rốt cuộc chúng ta sẽ đi đâu?”
“Để muội suy nghĩ thêm đã.”
“Khanh Như, chúng ta đến thành XX đi.”
“Tỷ đến đó rồi à?”
“Ừm, lần trước ta đi cùng Khánh Long, à không, Khánh Thiên, nơi đó người dân thật sự rất khó khăn, những tên quan thì vô cùng ngang ngược, lần trước khi bọn ta phát lương thực ở đó. Bọn họ đã đến quấy rối, không để ta làm.”
“Cũng được, tìm một chỗ dừng chân qua đêm nay, mai chúng ta đi tiếp.”
“OK.”
“OK????” Khanh Như bày ra vẻ mặt không hiểu.
“Nào, ăn đi.”
…
“Khanh Như, sao chúng ta càng đi lại càng xa thế này?”
“Muội cũng không biết, chắc chúng ta đi lạc rồi.”
“Thế phải làm sao?”
“Tỷ đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tỷ.”
“Ta không sợ, chúng ta tìm một nơi sạch sẽ nghĩ tạm đi.”
“Được!”
…
Hai người tìm được một khoảng đất bên cạnh khu rừng, quyết định dừng chân lại đây.
Họ cột ngừa vào góc cây, sau đó lót một lớp cỏ ở cây bên cạnh để nghỉ ngơi.
“Tỷ sợ không.”
“Không, ta không sợ.”
“Xin lỗi nhé, để tỷ phải chịu cực rồi.”
“Có gì cực đâu, mấy lần đi cũng hoàng huynh của muội cũng thế mà.”
“Tỷ đói không? Muội tìm ít khoai nướng cho tỷ ăn.”
“Vậy tỷ đi lấy củi.”
“Đừng đi xa quá, quanh đây thôi nhé.”
“Ừm.”
…
Hai người họ cùng nhau nướng khoai ăn dưới ánh trăng sáng.
Thì đột nhiên nghe tiếng người nói chuyện.
Nghe giọng có vẻ là vài nam nhân nhậu say.
“Cứ kệ họ, tỷ ăn đi.”
“Hai tiểu cô nương, đi lạc à?”
“Phải đó, sao lại ngồi đây ăn khoai thế này.”
“Hay là? Theo bọn ta đi, ta đưa hai cô đi chơi, bảo đảm sẽ rất vui.”
“Không cần đâu, bọn ta chỉ lỡ đường, nên nghĩ chân một chút thôi, đa tạ.”
“Hề hề… không cần khách sáo., để bọn ta giúp cô.”
“Khanh Như, trông họ không đàn hoàng lắm”
“Nhìn cách họ ăn mặc, không đơn giản là bách tính bình thường đâu.” Khanh Như nói.
4 người họ đều mặc đồ màu đen, có cả mũ đội che mặc lại.
“Đừng sợ, bọn ta hôm nay đang vui, lại gặp được hai cô. Xem ra… là chuyện tốt nhất trên đời rồi… haha”
“Các người là người của Thập Tinh Dương?”
“Haha, cô nương quả là hiểu biết sâu rộng.”
“Khanh Như, họ là ai thế?”
“Họ là người của một ban sát thủ… đều là cao thủ võ lâm.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Các vị huynh đài, ta và Tinh Dương từng có giao tình, mong các vị, niệm tình bỏ qua, tỷ muội bọn ta chỉ là đang dừng chân nghĩ tạm…”
“Haha, giao tình… vậy lại càng có duyên.”
Vừa nói hắn vừa bước chân lên.
Khanh Như dùng một cánh tay che chắn cho Lam Chi, đẩy cô lùi về sau.
“Đừng sợ, bọn ta sẽ nhẹ nhàng haha.”
Khanh Như lập tức rút kiếm ra tự vệ.
“Sao lại động thủ? Bọn ta chỉ muốn vui vẻ một chút thôi.”
“Xin huynh tự trọng, nếu không… đừng trách ta.”
“Ta và hoàng huynh, cùng Các Lan lớn lên, bọn ta vào sinh ra tử với nhau không biết bao nhiêu lần… tất nhiên, về tính cách sẽ có phần giống nhau.”
“Vậy… muội và ngài ấy, cùng nhau lớn lên… tình như huynh đệ, sao muội lại thích ngài ấy.”
“Muội cũng không biết… có lẻ là vì, muội luôn được ngài ấy bảo vệ, luôn được che chở, nên sinh ra yêu thích.”
“Còn ngài ấy thì sao? Muội có cảm nhận được tình cảm từ phía ngài ấy không.”
“Muội không biết, huynh ấy luôn từ chối muội…. Nhung muội biết, huynh ấy luôn âm thầm bảo vệ muội.”
“Đừng mãi nói về muội, tỷ và hoàng huynh thì sao?”
“Sao là sao? Ta và ngài ấy thế nào?”
“Tỷ đừng nghĩ muội không nhìn ra được, huynh ấy thích tỷ, tỷ cũng vậy mà.”
“Muội nhìn kiểu gì thế? Ta không có.”
“Xì…”
…
Đi mãi đến xế chiều, tỷ muội bọn họ dừng chân ở một quán ăn.
“Tiểu nhị!”
“Dạ!!”
“Lên cho ta, món này…, món này…, món này nữa nhé.”
“Có ngay, có ngay.”
“Muội gọi nhiều thế.”
“Đường xa mà, phải ăn chắc bụng chứ.”
“Rốt cuộc chúng ta sẽ đi đâu?”
“Để muội suy nghĩ thêm đã.”
“Khanh Như, chúng ta đến thành XX đi.”
“Tỷ đến đó rồi à?”
“Ừm, lần trước ta đi cùng Khánh Long, à không, Khánh Thiên, nơi đó người dân thật sự rất khó khăn, những tên quan thì vô cùng ngang ngược, lần trước khi bọn ta phát lương thực ở đó. Bọn họ đã đến quấy rối, không để ta làm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cũng được, tìm một chỗ dừng chân qua đêm nay, mai chúng ta đi tiếp.”
“OK.”
“OK????” Khanh Như bày ra vẻ mặt không hiểu.
“Nào, ăn đi.”
…
“Khanh Như, sao chúng ta càng đi lại càng xa thế này?”
“Muội cũng không biết, chắc chúng ta đi lạc rồi.”
“Thế phải làm sao?”
“Tỷ đừng sợ, ta sẽ bảo vệ tỷ.”
“Ta không sợ, chúng ta tìm một nơi sạch sẽ nghĩ tạm đi.”
“Được!”
…
Hai người tìm được một khoảng đất bên cạnh khu rừng, quyết định dừng chân lại đây.
Họ cột ngừa vào góc cây, sau đó lót một lớp cỏ ở cây bên cạnh để nghỉ ngơi.
“Tỷ sợ không.”
“Không, ta không sợ.”
“Xin lỗi nhé, để tỷ phải chịu cực rồi.”
“Có gì cực đâu, mấy lần đi cũng hoàng huynh của muội cũng thế mà.”
“Tỷ đói không? Muội tìm ít khoai nướng cho tỷ ăn.”
“Vậy tỷ đi lấy củi.”
“Đừng đi xa quá, quanh đây thôi nhé.”
“Ừm.”
…
Hai người họ cùng nhau nướng khoai ăn dưới ánh trăng sáng.
Thì đột nhiên nghe tiếng người nói chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe giọng có vẻ là vài nam nhân nhậu say.
“Cứ kệ họ, tỷ ăn đi.”
“Hai tiểu cô nương, đi lạc à?”
“Phải đó, sao lại ngồi đây ăn khoai thế này.”
“Hay là? Theo bọn ta đi, ta đưa hai cô đi chơi, bảo đảm sẽ rất vui.”
“Không cần đâu, bọn ta chỉ lỡ đường, nên nghĩ chân một chút thôi, đa tạ.”
“Hề hề… không cần khách sáo., để bọn ta giúp cô.”
“Khanh Như, trông họ không đàn hoàng lắm”
“Nhìn cách họ ăn mặc, không đơn giản là bách tính bình thường đâu.” Khanh Như nói.
4 người họ đều mặc đồ màu đen, có cả mũ đội che mặc lại.
“Đừng sợ, bọn ta hôm nay đang vui, lại gặp được hai cô. Xem ra… là chuyện tốt nhất trên đời rồi… haha”
“Các người là người của Thập Tinh Dương?”
“Haha, cô nương quả là hiểu biết sâu rộng.”
“Khanh Như, họ là ai thế?”
“Họ là người của một ban sát thủ… đều là cao thủ võ lâm.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Các vị huynh đài, ta và Tinh Dương từng có giao tình, mong các vị, niệm tình bỏ qua, tỷ muội bọn ta chỉ là đang dừng chân nghĩ tạm…”
“Haha, giao tình… vậy lại càng có duyên.”
Vừa nói hắn vừa bước chân lên.
Khanh Như dùng một cánh tay che chắn cho Lam Chi, đẩy cô lùi về sau.
“Đừng sợ, bọn ta sẽ nhẹ nhàng haha.”
Khanh Như lập tức rút kiếm ra tự vệ.
“Sao lại động thủ? Bọn ta chỉ muốn vui vẻ một chút thôi.”
“Xin huynh tự trọng, nếu không… đừng trách ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro